ĐOẢN KIẾM THÙ - Trang 696

“... Thần tự biết mình yếu mà địch mạnh vẫn phải xuất chinh. Vì không

đánh được, Vương giật cũng mất. Chỉ còn cách ngồi ngoài đợi chết. Từ
ngày thần chịu mệnh ngủ không yên giác, ăn chẳng ngon mùi. Thần nghĩ
đến việc Bắc Kinh, cần phải vào miền nam trước nên tháng năm qua sông
Lưu Thủy, tiến sâu vào vùng đất hoang...”

Đây chính là bài biểu xuất quân của Gia Cát Khổng Minh. Tư Mã Thiên

Võ và Triệu Tử Nguyên trong lòng run lên, ẩn vào góc tường chọc thủng
giấy dán cửa sổ dòm vào, thấy trong phòng đèn lửa sáng quắc. Một người
ngồi nghiêm trang đọc sách dưới đèn. Chính là Quan Thủ phụ Trương Cư
Chính nhà Đại Minh.

Trương Cư Chính mở sách đọc tiếp:
“... Muôn việc ở đời khó lòng tiên liệu. Thần chỉ biết cúc cung tận tụy

đến chết mới thôi. Còn cơ thành bại, thần không thể nhìn thấy trước được.”

Trương Cư Chính đọc hết bài biểu nét mặt đầy vẻ khẳng khái.
Triệu Tử Nguyên tưởng tượng ra hình ảnh Gia Cát Thừa Tướng ngày

trước hết mình phò chúa rồi chết trong quân, lòng chàng không khỏi run
lên.

Trương Cư Chính đọc sách tự nói một mình:
- Ta cũng muốn qui ẩn cố hương, yên hưởng tuổi trời, nhưng không nỡ

bỏ quốc sự khuynh nguy. Tây Nhung, Bắc Địch như sài lang hổ báo, lòng
tham không đáy. Nhưng Trương Cư Chính này một ngày còn ở chốn triều
đường quyết chẳng để bọn chúng âm mưu được sính cường.

Đột nhiên tiếng chân cấp bách vang lên. Cửa phòng mở ra, một lão già

mình mặc áo nho hoang mang tiến vào.

Trương Cư Chính chau mày hỏi:
- Chương thái thú! Có chuyện gì vậy?
Người mặc nho phục chính là Chương thái thú đáp:
- Vừa rồi quan khâm sai đại nhân ở triều đình truyền chiếu chỉ của Thiên

tử triệu Thủ phụ lập tức về kinh. Nếu trong ngày mình không về tới sẽ giao
sang Đại Lý viện luận tội...

Trương Cư Chính vẻ mặt trầm trọng ngắt lời:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.