ĐOẢN KIẾM THÙ - Trang 7

- Đó là Tư Mã Đạo Nguyên. Nếu cô nương dùng tiếng hát để đưa lão về

thế giới cực lạc thì thật là một chuyện phúc đức tầy đình.

Hắn vừa nói vừa cười, mắt vẫn nhìn chòng chọc vào Nhị Liên để dò xét

thái độ cô gái đứng trước một cảnh tượng tử vong thảm tuyệt nhân hoàn, thì
thấy vẫn lạnh lùng một cách kỳ dị, dường như không mảy may xúc động,
hắn thấy cũng lấy làm hứng thú.

Nhị Liên lạnh lùng hỏi:
- Phải chăng những người trong khoang thuyền này đều đã do tay đại gia

hạ sát.

Tạ Kim Ấn gật đầu lạnh lùng đáp:
- Đúng thế!
Nhị Liên nói:
- Nếu vậy thì cuộc ca xướng của tiện thiếp bữa nay không thành rồi.
Tạ Kim Ấn chậm rãi đáp:
- Tại hạ rất lấy làm bội phục từ gan dạ tới thái độ lạnh lùng của cô

nương.

Nhị Liên vỗ vào cây đàn trong lòng hỏi:
- Vì lẽ gì mà đại gia lại hạ sát bọn họ?
Tạ Kim Ấn chỉ cười ruồi chứ không trả lời.
Nhị Liên lại hỏi:
- Lòng cừu hận hay mối liên quan đã là động cơ thúc đẩy đại gia đến chỗ

giết người?

Tạ Kim Ấn lắc đầu đáp:
- Không phải cừu hận mà cũng chẳng có mối liên quan nào hết.
Nhị Liên hỏi:
- Thế thì tại sao đại gia...
Tạ Kim Ấn không nhẫn nại được ngắt lời:
- Tại hạ chỉ cần nói một câu là đủ: Người ta đã mướn tại hạ sát nhân.
Nhị Liên “ủa” một tiếng hỏi:
- Người ta mướn các hạ sát nhân? Thật là một từ ngữ mới mẻ. Không

hiểu người thuê mướn đã đền công cho đại gia bao nhiêu?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.