Tạ Kim Ấn gật đầu đáp:
- Chắc nhị đệ đã nhận ra họ trúng phải chất Mã Lan độc nhất thiên hạ.
Tạ Kim Chương nhún vai buột miệng hỏi:
- Mã Lan là vua trong các chất độc... hai người này bị hôn mê đã bao lâu
rồi?
Tạ Kim Ấn đáp:
- Ba ngày.
Tạ Kim Chương nói:
- Lâu quá, e rằng khó có hy vọng.
Tạ Kim Ấn trầm giọng đáp:
- Nhị đệ phải ráng cứu họ sống lại mới được.
Tạ Kim Chương ngơ ngác nói:
- Một tăng một tục này...
Tạ Kim Ấn ngắt lời:
- Một tăng một tục này trước kia có mối quan hệ sâu xa với tiểu huynh
về vụ công án đó. Vì thế nhị đệ phải cứu họ sống. Nhị đệ có tin tưởng ở y
thuật của mình không?
Tạ Kim Chương đáp:
- Được rồi! Tiểu đệ hãy thử coi. Được hay không còn trông vào phước
của họ.
Lão lấy hai mươi mũi kim châm cắm vào huyệt mạch Triều Thiên Tôn
Giả và Hồng Giang. Khi cắm xong đã mất nửa giờ. Tạ Kim Chương nói:
- Phải chờ hai giờ nữa mới thi công được. Thuật châm chích này không
nên lạm dụng, vì chích vào huyệt mạch dĩ nhiên trong người sinh ra một
thứ lực lượng đề kháng làm sai lạc đường huyết mạch một chút. Nhưng
hiện giờ đành phải dùng đến hạ sách này.
Tạ Kim Ấn chẳng hiểu gì về y thuật, liền chuyển sang chuyện khác hỏi:
- Nhị đệ! Vừa rồi lúc ta vào nhà, nhị đệ để hết tinh thần đề phòng, phải
chăng đã được cảnh báo chủ trước?
Tạ Kim Chương đột nhiên biến thành nghiêm trọng đáp:
- Sự tình như thế này. Hôm qua lúc dời khỏi nơi đây đến trấn tộc lân cận,
bỗng phát giác có người theo dõi...