ĐOÀN TÀU THỦY TINH - Trang 179

Phương Chân Vân vẫn luôn ngồi xổm trêu mèo, trong tiếng nước chảy

rất nhỏ, cô ấy ngẩng mặt lên, nhìn Chung Đình với vẻ hơi ngây ra.

"Có đi không?"

Chung Đình để bình nước xuống, rồi nhìn cô ấy hỏi lại lần nữa.

Gần tiểu khu có một gò núi, mấy cụ già gần đó ngày nào cũng vội đi

tập thể dục. Chung Đình và Phương Chân Vân thay quần áo ra ngoài, ăn
sáng đơn giản, rồi tản bộ tới.

Mùa thu, cỏ cây trên núi đã úa tàn rất nhiều. Họ đi lên từng bậc, khi

đến đỉnh núi, ánh mặt trời vừa vặn. Mấy cụ già múa kiếm trên bãi đất trống,
bầu không khí sạch sẽ và lạnh lẽo.

Chung Đình đi đến bên núi ngắm cảnh.

Khi đến, đầu vẫn còn hơi nặng nề do say rượu, lúc này được gió thổi

qua, thoải mái hơn rất nhiều. Phương Chân Vân đứng bên cạnh nhìn cô,
ánh mặt trời dìu dịu xuyên qua hàng mi, tạo thành hai cái bóng rất nhạt
dưới mắt cô ấy.

Chung Đình biết cô ấy đang nhìn mình, nhưng không nhìn cô ấy, "Đến

nhiều ngày vậy rồi, sao không ra ngoài đi dạo? Không phải là thích kiến
trúc cổ lắm sao?"

Phương Chân Vân không lên tiếng.

"Thật ra mấy con đường vắng hẻm nhỏ ở đây có không ít nhà cũ của

danh nhân, em có thể lên mạng tra thử, nhiều chỗ không lấy vé vào cửa
đâu."

"Vậy chờ khi nào chị rảnh, có thể đi cùng em được không?"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.