ĐOÀN TÀU THỦY TINH - Trang 260

Trên thực tế, Chung Đình không tin một câu nào mà Phương Chân

Vân nói. Nhưng khi cô đến cửa hàng thú cưng Chân Vân kể, quả thật hỏi ra
được tin Meo Meo đến khám bệnh hôm qua.

Ông chủ tốt bụng biết mèo của họ bị mất, đồng ý giúp hỏi thăm giữa

mấy người trong nghề, "Cách ngu nhất là hiệu quả nhất, dán tờ rơi có hiệu
quả nhất. Chỗ chúng tôi có rất nhiều thú cưng tìm được như vậy đấy. Mèo
mấy chị sáu tuổi rồi, đã lão hóa, người khác lấy về nuôi cũng không có
nhiều ý nghĩa, bán cũng không được giá, trả tiền công cao một chút thì cơ
hội tìm được vẫn lớn lắm."

Chung Đình về đến nhà, Phương Chân Vân vẫn ngồi trên sofa, trong

nhà vẫn là dáng vẻ trước khi cô ra ngoài.

Cởi áo khoác, cô đến toilet rửa tay xong rồi đi ra, ngồi xuống cạnh cô

ấy.

Rèm cửa sổ kéo kín, trong phòng vô cùng yên tĩnh.

"Hôm đó tôi nói, chờ sau khi tôi về chúng ta nói chuyện đàng hoàng,

có nhớ không?"

Phương Chân Vân không nói gì.

"Không cần chờ một tháng nữa. Chân Vân, em về Thượng Hải đi."

Cô ấy vẫn không hé môi.

Ánh mắt Chung Đình dịu dàng, "Tôi luôn xem em như em gái. Em nói

với tôi thử xem, như thế nào mới chịu học hành đàng hoàng, sống đàng
hoàng."

"Em gái?" Chân Vân khẽ khàng lặp lại một tiếng, "Chị về chung với

em, em nhất định sẽ học hành đàng hoàng."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.