ĐOÀN TÀU THỦY TINH - Trang 33

Nhưng cô đối xử với mọi người không hề lạnh lùng, ngược lại, nụ

cười thường hay xuất hiện trên gương mặt cô, đó là một nụ cười hờ hững
đầy thành thục tự tin, cho người khác một cảm giác thờ ơ.

Mặc dù từ đầu đến chân cô toát ra toàn dáng vẻ cử chỉ thành thục của

người trưởng thành, nhưng trong mắt bố Dương, trước sau cô vẫn là một
đứa trẻ. Nhìn cô, cả trái tim và đôi mắt bố Chung đều là đứa con gái đã mất
của mình.

"Vẫn còn nhớ hai bác ư, lần sau tới thì gọi điện thoại trước, nếu không

như hôm nay suýt thì đi vô ích rồi."

"Cũng may ạ, vẫn gặp được."

Bố Dương mỉm cười, trong lúc nhất thời không biết nói tiếp cái gì, suy

tư một chút mới tìm được đề tài khác, hỏi bây giờ cô vẫn ở Thượng Hải ư.

"Cháu đã về rồi ạ." Chung Đình nói.

"Không đi nữa ư?"

"Lần này định về tự làm ạ."

Bố Dương khựng lại, đôi môi giật giật, nói bằng giọng cảm thán, "...

Về thì tốt."

"Hồi đó muốn gọi hai đứa về hết, gần gia đình, khi ấy bố cháu với bác

đều có ý này. Bây giờ Dương Tinh cũng không còn nữa, để lại bác với mẹ
nó, nghỉ hưu rồi, cả ngày cũng chẳng biết làm gì."

Năm xảy ra chuyện, họ chịu đựng nỗi đau mất con xoay trời chuyển

đất, từng trút giận sang cô, một người trong cuộc. Bố mẹ Chung là bạn lâu
năm mấy lần đến nhà bị từ chối hết.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.