ĐOÀN TÀU THỦY TINH - Trang 340

vài sợi rũ trước mắt. Qua cái bóng của sợi tóc, là đôi mắt đen nhánh trong
veo của cô gái.

Ánh mắt ấy vừa trong suốt vừa bướng bỉnh, vừa yếu ớt vừa cô độc

tuyệt vọng. Hệt như hai năm về trước. Hai con người vỡ tan gặp nhau, miễn
cưỡng ghép thành một mảnh hoàn chỉnh. Như uống rượu độc giải khát,
dùng linh hồn cung phụng nhau.

Trong thoáng chốc, Chung Đình muốn đi khỏi cái không gian nhỏ hẹp

này. Phương Chân Vân đoán được hành động của cô, ôm lấy cô. Bị đẩy lùi
về sau nửa bước, Chung Đình dựa vào khung cửa.

Chân Vân chỉ cao đến vành tai cô. Hai cánh tay nhỏ gầy ôm chặt eo

cô, cô ấy đặt đầu lên vai Chung Đình.

Trong ý thức đình trệ, Chung Đình nghe thấy giọng nói chậm rãi của

cô ấy: "Chị đừng trách em, là chị phản bội em trước. Chung Đình, là chị
phản bội chúng ta trước."

"Đàn ông có gì tốt chứ? Họ mãi mãi không biết chị muốn cái gì.

Người nhà thì có gì tốt? Họ không thể lựa chọn, nuôi chị yêu chị đều do bị
ép buộc phải như vậy mà thôi, từ trước đến nay không phải là họ chủ động
chọn chị. Chị quay lại nhìn thử xem, chỉ có em vẫn luôn ở đây mà thôi."

Cơ thể mềm mại của cô gái đè ép cô, mang theo sức mạnh mà cô

không thể nào đẩy ra được. Khung cửa cứng chắc như thể có cột sống,
chống đỡ thân thể vô lực của cô. Ánh mắt mờ mịt chán nản, Chung Đình
cúi đầu nhìn đỉnh đầu cô gái. Nước trên ngọn tóc nhỏ xuống từng giọt, rơi
vào mái tóc đen nhánh của cô ấy, có giọt thấm vào, có giọt rơi xuống.

Như những giọt nước nhỏ xuống, từng li từng tí của cô ấy, cô từ từ bị

tiêm nhiễm. Lỗi của ai đây?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.