ĐOÀN TÀU THỦY TINH - Trang 341

Trong cái ôm khiến người ta nghẹt thở, Chung Đình sờ đầu cô ấy một

cách chậm chạp, từ từ, từ từ kéo cô ấy ra.

Chân Vân không buông tay, giọng nói mềm mại dần run lên: "Chị

không thể bỏ mặc em... Chung Đình... Chị không thể bỏ mặc em được...
Ngay cả chị cũng bỏ mặc em, thì em thật sự một mình rồi..."

Sự tủi thân, nỗi căm phẫn và đau thương ẩn sâu trong giọng nói này.

Theo cú nổ ầm ầm trong đầu, sức mạnh cố gắng tập hợp trong người dần
tiêu tan, Chung Đình chỉ cảm thấy, trong cơ thể mình vỡ tan.

Dưới cảm xúc dâng trào, Chân Vân nâng mặt cô lên, đến gần, hôn cô

thật sâu một cách tuyệt vọng. Bờ môi cô gái, mềm mại, thơm tho, như đóa
hoa được nước mưa thấm ướt. Vừa như một con nai con uống nước, nhẹ
nhàng liếm mút đôi môi cô.

Chung Đình không nhúc nhích, cụp mắt, nhìn hai hàng nước mắt chậm

rãi lưu lại trên gương mặt gần trong gang tấc của Chân Vân.

Cảm giác của thân thể thuần túy mà chân thật, không ai lừa được ai.

Bờ môi tách ra, thân thể tách ra, Chung Đình dựa vào cửa, chán nản nhìn
Chân Vân, ngón tay lau nước mắt của cô ấy, "Em thật sự yêu tôi sao? Chân
Vân, em hỏi bản thân mình thử xem."

Lệ trong mắt liên tục rơi xuống, khuôn mặt Phương Chân Vân tái

nhợt, "Đúng thì sao, không yêu chị thì sao? Khi ở Thượng Hải, những niềm
vui ấy là giả sao? Chúng ta đi Thành Đô, đi Vân Nam, đi Hàn Quốc, trước
đây chị tốt với em như vậy, những cái tốt ấy, những niềm vui ấy, là giả hết
sao?"

Giọng nói dịu lại, có phần lộn xộn, cố gắng xây lại pháo đài trên đống

đổ nát: "Chúng ta hãy coi như chưa từng xảy ra việc gì đi, chúng ta rời khỏi
đây trở về Thượng Hải, không về Thượng Hải cũng được, chúng ta đi chỗ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.