ĐOÀN TÀU THỦY TINH - Trang 428

Cô cười, nhưng người đàn ông cũng cảm thấy làn da mình bị thấm

ướt, vừa nóng, vừa lạnh.

Anh ôm lấy cô, hôn cô.

Sau khi chuyến đi Tam Á bị hủy, Hà Chí Bân quả thật bận rộn hơn,

bình thường ngủ đến khi mặt trời lên cao, hai ngày nay đều ra ngoài vào
bảy, tám giờ sáng.

Anh vẫn dẫn Chung Đình đến bệnh viện thăm bà nội anh một lần.

Hơn một tháng ngắn ngủi, bà cụ như biến thành một người khác, tinh

thần và sức lực cả người đã không còn nữa. Ngay trước mặt Chung Đình,
Hà Chí Bân không trò chuyện gì nhiều với bà cụ, ngồi một hồi rồi dẫn cô
đi.

Sáng hôm nay, một mình Chung Đình về nhà một chuyến. Một loại

thuốc mà bố Chung uống hết rồi, bệnh viện nhỏ trên đảo Giang Tâm không
phân phối, nên cô mang hai hộp tới.

Mẹ Chung phàn nàn: "Ở dưới quê ngàn tốt vạn tốt cũng vô dụng. Con

xem đấy, bây giờ chỉ là một loại thuốc thôi, sau này tuổi càng lớn sức khỏe
càng yếu, muốn đến bệnh viện cũng không có cách. Bố con ấy à, ông ấy chỉ
hi vọng cho ông ấy ở một nơi tốt đẹp, ngăn cách với thế giới thì ông ấy mới
vui nhất."

Bố mẹ Chung sống hài hòa hơn nửa đời người, nói tóm lại hai người

tâm đầu ý hợp. Bố Chung đưa ra việc về đảo Giang Tâm ở, ban đầu mẹ
Chung không đồng ý. Suy nghĩ của người phụ nữ bao giờ cũng thực tế hơn
một chút, giao thông ở đảo Giang Tâm quá bất tiện. Nhưng không khuyên
nổi bố Chung một lòng muốn về quê, nên bà chỉ có thể về với ông.

Bố Chung nháy mắt với Chung Đình, "Mẹ con chỉ thích lo bò trắng

răng, sợ lớn sợ nhỏ thôi."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.