ĐOÀN TÀU THỦY TINH - Trang 454

Nhưng Phương Chân Vân không phải là một cô gái bình thường, cuộc

sống quá khứ khiến cô có năng lực quan sát nhạy bén. Ở nơi tối tăm, cô có
trực giác, hết thảy mọi thứ trên người Chung Đình, những phóng túng trong
tình cảm, những mánh khóe trong trò chơi mờ ám, thậm chí nỗi phiền
muộn có liên quan đến sống chết, đều là lớp ngụy trang.

Đây là đáp án cho họ, cũng là cho bản thân cô.

Mà những thứ che giấu dưới lớp ngụy trang này, chính xác là thứ cô

đang trốn tránh thật sự. Cũng chính là thứ như vậy gắn chặt họ với nhau.

Đó là cái gì?

Đêm khuya, nhà họ Chung.

Mẹ Chung đi tiểu đêm, khẽ bước ra khỏi toilet.

Ánh đèn còn hắt ra từ phòng Chung Thấm.

Bà gõ cửa đi vào, Chung Thấm nằm trên giường lật album ngẩng đầu

lên, cười một tiếng, "Mẹ."

Mẹ Chung khoác áo, đi đến bên giường hạ thấp giọng, "Đêm hôm

khuya khoắt không ngủ đi, còn làm gì vậy?"

Chồng đi công tác, hai ngày nay Chung Thấm luôn ở đây.

"Nó quậy con kìa, đánh thức con đấy chứ." Bé cưng nửa đêm đá làm

cô thức dậy.

Ngồi xuống mép giường, mẹ Chung sờ cái bụng tròn giấu dưới tấm

chăn của cô con cái, mỉm cười, giọng nói có sự đồng cảm của người làm
mẹ, "Đạp mà khó chịu thì từ từ xoay người, thầm kêu nó ngoan một chút,
mẹ con liền tâm, nói không chừng nó nghe được đấy. Con phân tâm như
vậy thì càng không ngủ được đâu."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.