ĐOÀN TÀU THỦY TINH - Trang 472

Một bức tranh sơn thủy một triệu hai trăm ngàn tệ, tên tác giả không

có ai biết. Nó giống như mỗi một bức tranh, mỗi một bức chữ trong cửa
hàng này. Giá trị của chúng nằm ngoài bản thân chúng.

"Tôi nhát gan, thật sự có chuyện gì, thì chắc chắn là người ta hỏi gì tôi

nhận cái đó... Tôi hỏi rồi, số tiền như tôi cùng lắm là một, hai năm, khai
càng nhiều người thì cơ hội giảm hình phạt cũng càng lớn." Hà Chí Bân
uống một hớp trà, "Tôi không tìm thấy chị ta được, chỉ có thể tìm anh thôi."

Người đàn ông ngồi ở đối diện không nói gì.

Anh ta cười khẩy một tiếng, "Tìm tôi ư? Có bằng chứng gì? Chữ cũng

được, tranh cũng được, cái nào mà không phải là các người cam tâm tình
nguyện nhúng tay vào, không ai cầm súng chĩa vào đầu anh cả."

"Mặc kệ rửa tiền thế nào, tôi cũng không tin, không có một chút dấu

vết nào ư?" Hà Chí Bân cười một tiếng, đứng lên đi ra ngoài.

Giọng nói vang lên sau lưng, "Ai cũng là người trèo lên từng bước

một, không có đồ của ai là nhận được suông cả."

Đêm khuya, một nhóm người uống rượu ca hát xong đi ra, nhờ hai, ba

người bạn thân dìu lão Vạn lên xe taxi. Không để người khác tiễn, xe chạy
được nửa đường, anh ta nói một cách mơ mơ màng màng: "Bác tài, quay
đầu đi, đến Gia viên Di Hải..."

Tiếng gõ cửa không ngừng, Hà Chí Bân khoác áo choàng tắm màu

đen, mở cửa.

Lão Vạn say khướt, nói, "Mẹ nó, lề mề lâu vậy, còn tưởng chú không

có nhà chứ..."

Anh ta đi thẳng vào nhà. Đây là nhà anh ta, gần đây cho Hà Chí Bân

mượn ở tạm.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.