ĐOÀN TÀU THỦY TINH - Trang 492

Chung Đình ngồi dậy trên giường, bình tĩnh một chút, nhẹ giọng nói,

"Xảy ra chuyện gì vậy, lão Vạn, anh nói đi."

"Chung Đình, bà của Chí Bân vừa mất."

Bắt đầu từ mùng một, bà cụ được chuyển vào phòng chăm sóc đặc

biệt, trước sau cấp cứu ba lần. Cho đến đêm nay, không thể chống đỡ tiếp
được nữa. Chung Đình vội vàng chạy đến bệnh viện, lão Vạn đã ở bên kia,
bà cụ đã được đưa vào phòng xác. Chú, thím, em họ Hà Chí Bân khóc lóc
trên hành lang, mấy tay cò vây quanh bên cạnh bán áo liệm, hộp tro cốt.
Thím Hà Chí Bân khóc đến mức ngồi dưới đất, được con trai đỡ.

Chú Hà Chí Bân nói chuyện với bác sĩ xong, tay cò nhân cơ hội kéo

ông sang một bên bàn giá cả áo liệm. Lão Vạn xông tới tách tay người đó
ra, chửi mắng: "Người chết tiền cũng kiếm, mẹ nó đi sang bên kia cho tao!"

Chung Đình đứng bên tường, yên lặng nhìn một màn hỗn loạn trong

đêm khuya năm mới. Xử lý xong chuyện trước mắt, lão Vạn cùng cô đi ra
cửa hít thở không khí.

Vẫn có thể nghe thấy tiếng khóc của người phụ nữ thỉnh thoảng vọng

ra từ bên trong, thắt ruột thắt gan.

"Khi bà cụ sống thì không thấy đối đãi đàng hoàng, người đi rồi khóc

quỷ à..." Lão Vạn cắn điếu thuốc trong miệng, không châm lửa, căm giận
nói, "Mẹ nó, ngay thời điểm này xảy ra chuyện như vậy, Bây giờ tôi không
có chút ý tưởng nào hết, có cần nói chuyện này cho Chí Bân biết không."

Đang là lúc nguy cấp, nói cho anh biết, sợ anh ở trong đó cảm xúc

kích động, xảy ra rắc rối gì. Không nói cho anh biết, đây là người thân nhất
của anh, về tình về lý đều không phải. Đó sẽ là nỗi tiếc nuối cả đời anh.

"Nói cho anh ấy biết đi." Giọng Chung Đình nghe có phần xa xôi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.