ĐOÀN TÀU THỦY TINH - Trang 502

"Trong cuộc đời, điều quan trọng nhất là gì?"

Cô xoay người.

Là tình yêu và trách nhiệm.

Dưới ánh đèn, người đàn ông nhìn cô. Ông cụp mắt, trên mặt nếp nhăn

ngang dọc, già yếu mà mệt mỏi.

Bỗng nhiên, lòng Chung Đình bình yên lạ thường, bình yên đến mức

ngay cả bản thân cô cũng cảm thấy kinh ngạc.

Cô ý thức được: Hóa ra, chỉ suýt một chút nữa thôi.

Chỉ suýt một chút nữa thôi, cô đã sống thành một người như ông ta.

"Tôi luôn cho rằng ông thật sự không biết sợ. Bây giờ tôi yên tâm rồi."

Bị chọc vào nỗi đau trong lòng, sự điên cuồng ngang ngược hiện lên

nơi đáy mắt người đàn ông. Ông giơ tay một cái, món đồ trang trí bằng
thủy tinh trên cây đàn bị hất bay, đập vào tường, mảnh vụn tung tóe.

Tóc rũ xuống trán, mặt ông đỏ lên, chỉ vào mặt cô: "Đừng giả vờ làm

thánh nhân trước mặt tôi! Không ai có thể xét xử tôi!"

"Ông sai rồi, Nghiêm Tránh. Không có ai đến xét xử ông cả. Người

đang làm, là ông trời đang nhìn." Chung Đình căm tức nhìn ông với vẻ
không hề sợ hãi, nhẹ nhàng nói: "Trước khi đến tôi đang nghĩ, có nên ra tay
làm chút gì đó không. Nhưng tôi lại nói với mình, đừng gấp, đừng gấp.
Không phải không trả thù, chưa đến lúc mà thôi."

"Được!"

Người đàn ông mệt mỏi gật đầu, đột nhiên từ từ cười lên, "Nếu đã hận

như vậy, sao không xông vào tôi đi, xông vào tôi đi... Tới đi!"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.