ĐOÀN TÀU THỦY TINH - Trang 97

trong không khí, bay nhè nhẹ, thần bí, nhưng lại cho phép cơn gió đến phá
hoại nó, thổi tan nó.

Thế là, gió nổi lên.

Bóng người trước mặt áp sát, bàn chân giẫm giày cao gót, cô hơi mất

trọng tâm lùi về sau một bước nhỏ, một bên vai khẽ đụng vào kệ hàng,
vòng eo kịp thời được ôm lấy.

"Đừng dựa vào, nhiều bụi đấy..."

Cả người anh bao phủ Chung Đình trên kệ hàng, giữ eo cô kéo cô về

phía mình. Cúi đầu nhìn cô, anh khẽ cười, gương mặt hiện lên một hàm ý
phong lưu.

Chung Đình hơi ngửa mặt.

Hơi thở và sự trêu ghẹo của người đàn ông dừng bên mặt cô, luồng

không khí ấm áp lướt nhẹ qua làm da cô nóng lên. Sau lưng cảm giác lực
của cánh tay anh, nhiệt độ cơ thể, hàng mi cô khẽ run, trong lòng nổi lên
cảm giác tê tê nhè nhẹ, một loại khoái cảm vừa thân quen vừa đã lâu không
gặp.

Dưới sự kích thích của giác quan, Chung Đình khẽ hít một hơi, ánh

mắt trở nên có phần lanh lợi, lẳng lặng nhìn mặt anh chằm chằm.

Nụ cười trên gương mặt Hà Chí Bân đã biến mất.

Cánh tay tăng thêm lực, anh ôm cô chặt hơn, đôi mắt sẫm lại mất đi

nhiệt độ, trở nên hơi lạnh, kiên nhẫn lướt nhìn gương mặt cô từng tấc một.

Đi cùng ánh mắt anh là bàn tay anh, mang theo chút ấm áp và thô ráp,

sờ mặt cô, vuốt nhẹ vài sợi tóc lòa xòa bên tai cô ra sau.

Vô cùng yên tĩnh. Bãi đậu xe dưới cửa sổ mơ hồ có tiếng ô-tô nổ máy.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.