ĐOÀN TRƯỞNG Ở TRÊN CAO - Trang 166

Nói xong, đem quả thông lần nữa nhét vào trong tay Hoàn Tử, nhìn

Hoàn Tử cố gắng ngửi mấy cái, lúc này mới khôi phục thái độ cười hì hì
bình thường, móc khăn ướt ra lau từng ngón tay của cậu thật sạch sẽ, cho
đến khi trên đầu mười ngón tay của Hoàn Tử cũng dính khăn ướt mùi trà
xanh, lúc này mới dừng lại.

Bệnh của Hoàn Tử nói nghiêm trọng thì thật ra cũng không nghiêm

trọng, nhưng con trai khi còn bé bị bệnh nên Diệp Chi sợ, vì vậy mới cực
kỳ khẩn trương. Kỷ Lâm thấy hiện tại đứa trẻ rất hoạt bát, đã sớm có thể
xuất viện, lúc này mới dẫn cậu xuống.

Không biết thế nào, mỗi lần anh thấy Hoàn Tử cố gắng nâng cao sức

khỏe của bản thân, cố gắng hướng mình theo phương hướng phát triển anh
dạy thì hận không thể đem đứa trẻ đoạt lại về nhà mà nuôi.

Đứa bé vừa biết điều vừa biết nghe lời như vậy, chỉ cần có người

hướng dẫn tốt, tương lai nhất định sẽ có tiền đồ. Diệp Chi thì không có vấn
đề, nhưng chồng của Diệp Chi. . . . . .

Kỷ Lâm day day huyệt thái dương, cúi đầu nhìn Hoàn Tử.

Mới vừa nghe một ít lời nói của mình, đứa trẻ cố ý muốn hái một quả

thông mang về. Mặc dù cậu cái gì cũng không nói, nhưng muốn quả thông,
thoạt nhìn giống như là đứa bé mới vừa phát hiện sự vật mới mẻ, Kỷ Lâm
lại biết, tiểu tử này nhất định là đem lời nói của mình ghi tạc vào trong
lòng, muốn dùng hạt thông khích lệ mình đây mà.

Đứa bé mới hơn năm tuổi một chút, làm sao lại có thể hiểu chuyện

như vậy. Chẳng những chú ý đến sắc mặt của người lớn, còn biết làm sao
để cho sức khỏe mình trở nên tốt hơn. Trong mắt của Kỷ Lâm hơi phức tạp,
nếu nói đứa nhỏ này không có trải qua cái gì, ngay cả anh mình cũng không
tin.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.