ĐOÀN TRƯỞNG Ở TRÊN CAO - Trang 233

Thời tiết quái quỷ này. Kỷ Lâm mắng trong lòng một câu, mở miệng

nói với Diệp Chi: “Anh đi tìm một chỗ đậu xe, thời tiết này không có cách
nào lái xe được.” Ánh mắt anh lại nhìn chằm chằm vào con đường phía
trước, không dám lơi là giây phút nào cả.

“Ừ.” Diệp Chi đáp một tiếng, trong lòng thầm nghĩ, hôm nay may nhờ

có anh ta tới, nếu không chỉ sợ mình ngay cả về nhà cũng không về được.

Vận khí của hai người cũng không tệ, vừa vặn bên đường có một sân

rộng có thể dừng xe nhưng những chủ xe trên đường đều hướng về bên đó.
Kỷ Lâm âm thầm đổi hướng khác, rốt cuộc tìm được một khoảng sân tương
đối lớn, từ từ lái xe tiến vào.

Nhưng tiếp theo cũng không biết làm thế nào, mưa này không biết lúc

nào có thể ngừng, cũng không thể ngồi mãi bên trong xe, phải tìm nơi nào
trú mưa, sau đó sẽ nghĩ chuyện khác.

Nhưng làm thế nào đi ra ngoài? Tại sao vừa mới chạy được một đoạn

đường lại mưa lớn như vậy ? Anh thì không sao nhưng Diệp Chi thì có lẽ
hơi khó nghĩ.

Nghĩ tới đây, Kỷ Lâm quay đầu nhìn Diệp Chi lại vừa vặn đối mặt với

ánh mắt của cô.

“Tôi không sao.” Diệp Chi nhìn anh cười an ủi, nói một tiếng, “Ven

đường có nhiều cửa hàng như vậy, chạy nhanh vào một chỗ trú mưa cũng
không có vấn đề gì.”

Đã cuối tháng 8, mưa to cuốn đi bớt cái nóng, mang đến ít khí lạnh

trong ngày hè oi ả, ánh mắt Kỷ Lâm nhìn thân thể gầy nhỏ của Diệp Chi
một hồi. Trong lòng có chút không nỡ, cô gầy như vậy, dầm mưa một vòng
có thể bị cảm hay không?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.