Quay đầu nhìn ghế ngồi sau xe, không có cái gì để che cho cô hoặc
quần áo cho cô thay khi ướt. Trong lòng hơi bực mình, về sau nhất định
phải để một bộ quần áo để phòng khi cần.
Kỷ Lâm thở dài, anh nhìn Diệp Chi rồi cởi áo khoác của mình ra nhét
vào ngực cô, nói một câu, “Dùng để che đầu.” Rồi nhanh chóng xuống xe,
đi vòng qua bên này mở cửa xe cho Diệp Chi, Diệp Chi còn chưa kịp phản
ứng, anh chợt cuối xuống chỗ ngồi bế cô lên, đem áo khoác của mình che
kín cho cô cực kỳ chặt chẽ, rồi mới chạy nhanh vào một cửa hàng nào đó.
“Khụ khụ….” Diệp Chi muốn nói với Kỷ Lâm vài câu, nhưng vừa mở
miệng thì bị mưa như trút nước rơi vào miệng bị sặc ho khan vài cái, chỉ có
thể im lặng ôm cổ của Kỷ Lâm thật chặt, vùi mặt vào bộ ngực của anh.
Tốc độ của Kỷ Lâm rất nhanh, mấy phút sau đã vào một hiệu may, vừa
vặn chưa đến thời gian đóng cửa, trong cửa tiệm này rất đông người, tất cả
đều là người vào tránh mưa.
Người bên ngoài chạy vô đều ướt sủng, rất may đây là cửa tiệm bán
quần áo nên có quần áo khô để thay ngay.
Diệp Chi vừa được Kỷ Lâm đặt xuống từ trong lòng ngực, không đợi
đứng vững, Kỷ Lâm đã chạy tới trước một giá treo lấy hai bộ quần áo, đưa
một bộ kín đáo cho Diệp Chi , “Nhanh đi thay đồ ngay để khỏi bị cảm, anh
đi trả tiền.”
“Nhưng. . . . . .”
“Đừng do dự, người tới ngày càng nhiều, một lát đông quá phòng thử
quần áo sẽ không đi vào được nữa.” Kỷ Lâm đẩy Diệp Chi ra, móc bóp từ
trong túi ra trả tiền.
Vừa lúc đó, một nhân viên phục vụ đi tới, nhìn mấy bộ quần áo rồi
nhanh chóng tính tiền, chỉ chỉ một phòng thử quần áo trống không cuối