“Khụ khụ, em thay trước đi.” Thân thể Kỷ Lâm áp sát trên vách tường,
nhắm mắt lại không nhìn Diệp Chi, nói một câu.
Quần áo ướt sũng trên người chẳng những khó chịu mà còn lạnh.
Nhưng cô sao có thể thay quần áo trước mặt Kỷ Lâm được. Cô thà rằng cứ
như vậy về nhà, chứ quyết không thay.
Mặt của Diệp Chi đỏ lên, giọng nói lại vừa nhẹ vừa nhỏ, như mèo nhỏ
nhìn Kỷ Lâm nói, “Tôi...tôi không thay, anh thay đi, tôi đi ra ngoài chờ
anh.”
Nói xong một câu, muốn đẩy cửa đi ra ngoài. Nhưng bước chân còn
chưa có đi ra đã bị Kỷ Lâm đè bả vai xuống.
“Thay đi. Không thay lỡ bị cảm sẽ không tốt.” Anh giương mắt nhìn
lên trên vách tường, bỗng nhiên thò tay tắt đèn phòng thay quần áo đi “Như
vậy không thể thấy được, em mau thay đi.”
Trong không gian nhỏ hẹp đột nhiên tối hù, cảm xúc càng thêm mạnh
mẽ. Tuy nói không nhìn thấy, nhưng tâm lý mới là cản trở, ở trước mặt
người đàn ông có tình cảm đặc biệt đối với mình thay quần áo, Diệp Chi tự
nói gan của cô còn chưa có lớn như vậy.
Nhưng cô chưa cự tuyệt lần nữa, Kỷ Lâm lại mở miệng nói: “Bây giờ
chúng ta chỉ có hai cái lựa chọn, hoặc cùng thay quần áo, hoặc đều không
thay quần áo.”
Tại sao không thể có một người không thay? Diệp Chi còn chưa có hỏi
câu đó, Kỷ Lâm đã đoán được ý của cô, tiếp tục nói: “Người bán hàng kia
nghĩ chúng ta là vợ chồng, nếu anh đi ra ngoài, cô ta khẳng định cho là anh
không muốn thay quần áo, vì để kiếm lời nhiều nên sẽ không để cho anh
bước vào một lần nữa.”