ĐOÀN TRƯỞNG Ở TRÊN CAO - Trang 297

nói: “Kỷ Lâm, em...em bây giờ chỉ có thể trông cậy vào anh.”

“Cô tránh ra.” Kỷ Lâm vội vàng rút tay của mình về, khóe môi anh

khẽ nhếch lên, trong mắt không có cười chỉ giễu cợt nhìn Triệu Thanh
Uyển “Tôi đã có người làm vợ rồi, nói như cô vậy về nhà vợ tôi bắt tôi quỳ
suốt đêm thì sao.”

“Anh. . . . . . Anh nói cái gì?” Triệu Thanh Uyển ngẩng đầu không

dám tin nhìn Kỷ Lâm, trong nháy mắt sắc mặt tái nhợt đi, cặp mắt tròn to
nhìn chằm chằm có vẻ càng kinh hãi, cô giật giật môi, từng câu từng chữ
giống như là từ trong kẽ răng nặn ra “Anh...Anh muốn kết hôn?”

“Đúng, sắp rồi.” Kỷ Lâm không biết xấu hổ nói láo, trong lòng lại nhớ

đến Diệp Chi, nụ cười trên mặt cũng dần dần ấm áp hơn, nét mặt Triệu
Thanh Uyển nhìn trong giống như đang nuốt sống hoàng liên(*một vị thuốc
Đông y), khổ sở hít thở không thông, nói cũng nói không ra, chỉ trợn tròn
đôi mắt nhìn Kỷ Lâm, trong mắt có chút xíu ánh sáng cũng phai nhạt dần.

“Cho em ở một năm cũng không được sao?” Một năm, cô còn có cơ

hội xoay mình? Tình yêu? Không phải cũng chỉ là trên giường sao? Về điều
này chỉ cần anh có thể để cho cô lên giường của anh, như vậy. . . . . .

“Xem ra cô không hiểu ý tứ trong lời nói của tôi?” Kỷ Lâm khẽ hé mắt

xinh đẹp, bỗng nhiên trên mặt có chút tà khí, anh cong ngón trỏ lên ở trên
bàn trà móc móc một cái rồi đọc những thứ đã sớm học thuộc lòng cho cô
nghe “Tòa nhà hai mươi bốn tầng Vương phủ hoa viên, tám tầng Bích Hải
Lam Thiên, nhà máy xử lý chất thải Hà Biên . . . . .”

Mỗi một câu nói của anh làm sắc mặt của Triệu Thanh Uyển trắng

xanh rồi cuối cùng không còn chút máu, cô há miệng giống như bị người
khác lấy tay dùng sức bóp cổ cô, khàn khàn miễn cưỡng phát ra âm thanh
“Anh...Anh… Tại sao. . . . . .”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.