Diệp Chi dắt tay Hoàn Tử đang muốn rời đi, lại phát hiện tầm mắt con
trai đang nhìn chằm chằm một chỗ nào đó, ánh mắt cô cũng nhìn theo,
nhưng không phát hiện ra con trai nhìn cái gì.
Diệp Chi không hiểu, Kỷ Lâm lại biết ý tứ của Hoàn Tử, “Tiểu Hắc
Miêu huấn luyện viên sẽ ôm về nhà nuôi, ngày mai cháu có thể nhìn thấy
nó.”
Hoàn Tử nghe vậy, mới thu hồi ánh mắt, ngoan ngoãn đi theo Diệp
Chi đi ra. Lúc đóng cửa, Kỷ Lâm thính tai nghe giọng lạnh lùng của đứa
nhỏ, “Mẹ, con không muốn chơi cùng Tiểu Miêu.”
Tính khí này… không biết có phải giống cô gái này, Kỷ Lâm lười
biếng cởi đai đen bên hông ra, không để ý, nghĩ đến điều đó.
Bỗng lúc này Bạch Kỳ cầm khăn lau quay đầu lại, nhìn Kỷ Lâm lồng
ngực trần trụi, lập tức lui về phía sau nhảy một bước, hoảng sợ nói: “Này,
đoàn trưởng Kỷ, cậu muốn trần truồng đuổi theo người đẹp sao?”
Kỷ Lâm liếc hắn một cái, “Người ta cũng có con trai đã lớn, đầu cậu
bị ngập nước hả?”
“Hay là cậu cũng không kết hôn.” Bạch Kỳ lầm bầm một câu, “Tối
hôm qua mẹ mình vẫn còn nói thầm ở bên tai mình, để mình nhìn xem bên
cạnh cậu có người con gái nào thích hợp hay không.”
“Đừng bận tâm, mình sẽ không cưới.” Đang nói chuyện, Kỷ Lâm đã
thay quần áo xong, anh để ý mái tóc ngắn ngủn trên đầu, nhưng trên mặt lại
không nghiêm túc, “Mình cảm thấy người khác không biết, nhưng cậu nên
biết.”
“Cậu thật sự muốn như vậy?” Bạch Kỳ ném khăn lau xuống, thái độ
có chút tức giận, “Nếu thật như vậy, cậu cũng sẽ không đi những 5 năm.
Nhiều năm như vậy. . . . . .”