ĐOÀN TRƯỞNG Ở TRÊN CAO - Trang 425

“Nhìn anh.” Kỷ Lâm híp híp mắt, lộ ra một nụ cười thản nhiên.

Anh đẹp trai, lông mi dài mắt nhỏ, vẻ ngoài tuấn lãng, lúc này lại cười

làm cho ngũ quan tinh xảo tuấn tú khác thường. Nhưng Mạnh Trường Thụy
lại bị nụ cười này của anh làm cho rùng mình một cái “Nhìn, nhìn tôi làm
gì?”

Kỷ Lâm không trả lời anh ta, chỉ thấy anh nở nụ cười ý vị sâu xa, cũng

có thể nói là. . . . . . Không có ý đồ tốt.

“Mực viên của ngài.” Đúng lúc đó thì ông chủ đi tới, đặt một phần

mực viên có nhiều tầng ớt đỏ au xuống trước mặt Kỷ Lâm, hơn nữa con săn
sóc đưa cho anh hai cây cây xăm bằng trúc rồi mới rời đi.

“Nghe nói anh không thể ăn cay?” Kỷ Lâm ghim một cục mực quơ

quơ ở trước mặt Mạnh Trường Thụy, mùi ớt cay nồng trong nháy mắt chui
vào lỗ mũi làm Mạnh Trường Thụy sặc ho khan không ngừng, khoát tay lia
lịa ý bảo anh đưa cái cục mực ra xa.

“Đàn ông làm sao có thể không ăn cay được.” Kỷ Lâm khẽ cười đứng

lên, khi Mạnh Trường Thụy còn chưa kịp phản ứng đã nhanh chóng đến
bên cạnh anh, một tay nắm cằm của anh một tay nhanh chóng đem viên
mực nhét vào trong miệng anh.

“Nhìn bộ dáng nhếch nhác của anh.”

Mạnh Trường Thụy nước mắt trắng xanh chảy dài xuống, cay đến nỗi

mặt đều đỏ giống như con tôm luộc. Mắt tức giận nhìn Kỷ Lâm như bốc
cháy lên, rồi lại vì ho kịch liệt mà một chữ cũng không nói ra được. Ông
chủ khiếp sợ nhìn thấy vội vàng rót một ly nước đưa đến trước mặt.

“Mùi vị thế nào?” Kỷ Lâm lộ ra một nụ cười sáng lạn như cũ, khẽ liếc

nhìn sang thấy nửa bên âm trầm, nửa bên sáng chói vô cùng quỷ dị.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.