ĐOÀN TRƯỞNG Ở TRÊN CAO - Trang 433

“Không mở to mắt mà nhìn sao. Nhanh đưa bọn họ ra ngoài. Bộ dáng như
cái gì.”

“Dạ…Dạ.” Y tá này sợ hãi gật đầu, đi tới một tay dắt mẹ Diệp một tay

lôi Diệp Chi, kéo bọn họ ra ngoài “Các người nhanh đi nhà xác nhận đi,
một lát nữa có nhiều người thì các ngươi không chen vào nhà xác được
đâu.”

Ý ta đó sức cũng nhỏ nên không kéo được hai người bất động, cô vừa

thở gấp vừa như cầu khẩn vừa như oán trách Diệp Chi nói: “Tôi cũng hiểu
tâm tình của các người, nhưng các người không nên làm khó tôi, ở chỗ này
khóc cũng vô ích, người nhà các người cũng sẽ không sống lại. . . . . .”

“Lau khô nước mắt đi.” Vừa lúc đó, ba Diệp đang giữ mẹ Diệp bỗng

lên tiếng, ông dùng sức kéo con gái từ dưới đất lên, nâng hai mẹ con lên,
lạnh lùng nói: “Khóc sướt mướt làm gì. Đi đến nhà xác. Nó lúc còn sống
không giữ được ở nhà, đến khi chết phải mang được về nhà chứ.”

Hông của ông ưỡn lên thẳng tắp, lôi con gái và vợ đi tới nhà xác giống

như mất đi con trai đối với ông mà nói không hề bị đả kích.

Trong nhà xác âm u, cánh cửa vừa dầy vừa nặng bị đẩy ra ‘Cọt kẹt’,

từng thi thể đắp vải trắng nằm trên từng chiếc giường nhỏ, liếc mắt nhìn
qua giống như là một bãi tha ma làm cho người ta không rét mà run.

“Tới đây, nhìn xem người nhà của các người là người nào.” Y tá chỉ

vào mấy chiếc giường rồi vội vã ra khỏi nhà xác. Cô mới vừa đi cửa sau
vào bệnh viện này, kim còn chưa chích huống chi là tử thi.

Y tá đó chỉ có năm giường, liếc mắt có thể thấy hết. Vậy mà người

nhà họ Diệp lại sững sờ đứng tại chỗ, ai cũng không bước ra đầu tiên, cho
đến khúc y tá đó bực mình thúc giục, tay ba Diệp mới run run vén tấm vải
trắng thứ nhất ra.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.