ĐOÀN TRƯỞNG Ở TRÊN CAO - Trang 7

Khi đó đứa nhỏ đang nằm viện, sốt cao không dứt, bị châm kim truyền

nước đến mức tay chân đều bầm tím, cuối cùng tay chân cũng không tìm
được mạch máu nữa, bác sĩ đành phải đâm kim truyền lên trên đầu, đau…
đứa trẻ ngày ngày khóc đến nghẹn cả họng .

Lòng Diệp Chi lo lắng buổi tối không ngủ được, ngồi ở trước giường

con trai len lén khóc, cũng không nghĩ cái gì mê tín không mê tín, khi đó
thật đúng là nắm được cọng rơm cũng coi như cây cỏ cứu mạng, nghe được
lời của mẹ lập tức đồng ý.

Đứa nhỏ gầy yếu, toàn thân chỉ còn da bọc xương. Lúc ấy Diệp Chi

chỉ có một nguyện vọng lớn nhất là có thể nhìn thấy con trai mập mạp, tròn
trịa giống như một viên thuốc tròn vo, vì vậy gọi là Hoàn Tử(viên thuốc).

Kể từ khi bắt đầu gọi bằng tên riêng này, sức khỏe Cảnh Thâm đúng là

dần dần khá hơn, đến bây giờ đã năm tuổi rồi, hoàn toàn không nhìn ra bộ
dạng yếu ớt nhiều bệnh tật khi còn bé. Bây giờ Diệp Chi mới thở phào nhẹ
nhõm.

Tất cả người nhà họ Diệp tính tình đều lạc quan tươi cười đáng yêu,

nhưng Hoàn Tử lại càng lớn càng ít nói, bộ dạng lạnh lùng, nên cười thì
cười, nên nói thì nói, không làm khó người khác, cũng không để ý người
khác.

Lúc mới đầu, Diệp Chi thậm chí cho là đứa nhỏ này bị bệnh tự kỷ,

mặc dù con trai mở miệng nói chuyện muộn, nhưng đâu có đứa nhỏ ba tuổi
nào mà một tiếng “mẹ” cũng sẽ không gọi?

Cô dẫn con trai đi bệnh viện kiểm tra nhiều lần, bác sĩ cũng nói dây

thần kinh trí lực của đứa bé không có vấn đề gì. Khiến tâm trạng Diệp Chi
buồn bã ăn không ngon ngủ không yên.

Sau khi sức khỏe Hoàn Tử đã khá tốt hơn một chút, Diệp Chi mới bắt

đầu tìm công việc đi làm. Vào một ngày, Diệp Chi tan việc về nhà, vừa mở

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.