dài lạnh lùng nói “Gan lại to lên nữa hả?”
“Không có, chưa.” Bạch Kỳ vuốt vuốt eo, vẻ mặt đau khổ nhìn Kỷ
Lâm, “Tớ làm sao biết sau lưng cậu lại chính là mẹ Hoàn Tử.”
“Bạch Kỳ’’ Kỷ Lâm nhếch môi khẽ mỉm cười, “Tớ quên nói cho cậu
biết bí mật này.”
Bạch Kỳ lỗ tai lập tức dựng lên, bí mật gì? Chẳng lẽ cậu ta rốt cuộc
thông suốt, muốn gặp gỡ con gái rồi hả ?
“Trong khoảng thời gian này , tớ rốt cuộc phát hiện mình. . . . . .”
Phát hiện mình đối với cô gái. . . . . .
“Phát hiện mình có bàn tay chuyên trị bệnh cho người đê tiện hèn hạ.”
Kỷ Lâm vừa đổi giọng, chân phải đã nhẫn tâm đá vào hông của Bạch Kỳ
lần nữa.
Trong nháy mắt Bạch Kỳ kêu rên vang dội cả võ đài.
Đợi đến khi Kỷ Lâm đem Bạch Kỳ giày xéo một lần nữa, nghe Bạch
Kỳ hô đau đứt quãng, lúc này mới cảm thấy hả dạ một chút.
Tuy nhiên vẫn như cũ cảm thấy rất phiền muộn, mấy ngày nay anh vất
vả mới cùng đứa nhỏ quan hệ tốt thêm một chút, lần này thì tốt rồi, tất cả
đều nước chảy về biển đông rồi. Hơn nữa quan trọng nhất là, Kỷ Lâm đặt
tay lên trên lưng Tiểu Hắc nhẹ nhàng vuốt ve, Diệp Chi có thể hay không
bởi vì Bạch Kỳ nhìn thấy mà đối với anh sinh ra ấn tượng xấu?
Nói thí dụ như hành động bất chính?
Kỷ Lâm cau mày ngồi ở trên ghế dài, không có tâm trạng đùa với Tiểu
Hắc.