ĐOẠT LỬA - Trang 107

Chương VII - Sống giữa bầy ma mút

Nam đã giữ gìn Lửa rất tốt. Lửa cháy sáng và trong trẻo trong cái chuồng

của nó khi Naoh lại trông thấy nó, và tuy anh đã kiệt sức đến tận cùng, vết
thương cắn xé anh như một con sói, đầu anh ù lên vì cơn sốt, con trai Báo
đốm đã có được một khoảnh khắc chứa chan hạnh phúc. Trong lồng ngực
rộng mở của anh, đập rộn rã tất cả niềm hi vọng của con người, càng đẹp
thêm ở chỗ không phải là anh không biết cái chết nhưng anh không hề nghĩ
đến cái chết. Sức trai tráng phập phồng ở anh và, đối với sự lo xa ngắn ngủi
của anh, đó là vĩnh cửu. Anh nhìn thấy đầm lầy trong mùa xuân khi những
cây sậy một loạt giương thẳng mũi mác mềm mại của chúng, khi những cây
sến, cây trăn và cây liễu khoác trở lại chiếc áo lông xanh lục và trắng của
chúng, khi những con le le, con cói, con gầm ghì, con sáo gọi nhau, khi
mưa rơi xuống ào ào, đến nỗi tưởng như chính là sự sống rơi trên mặt đất.
Và trước những làn nước, và trên những búi cỏ, và trong những đám cậy, bộ
mặt của đời sau là bộ mặt của Gammla.

Khi Naoh thôi mơ mộng trước Lửa, anh đi kiếm các thứ củ và những thân

cây mềm để thân mật tặng cho con ma mút đầu đàn; bởi vì anh nghĩ rằng sự
thân thiện, muốn được lâu bền, phải được lặp lại hàng ngày. Chỉ có sau khi
đó, Nam nhận phiên gác, anh mới tìm một chỗ nghỉ giữa bầy thú lớn và
nằm dài xuống.

- Nếu bầy ma mút rời đất kiếm ăn, - Nam nói, - Nam sẽ đánh thức con

trai Báo đốm.

- Đất kiếm ăn dồi dào lắm, - Naoh trả lời. - Bầy ma mút còn quanh quẩn

ở đây cho đến tối.

Anh chìm ngay vào một giấc ngủ say như chết.

Khi anh tỉnh giấc, mặt trời đã ngả xuống đồng cỏ. Những đám mây màu

chì dồn tới và êm dịu, chúng chôn vùi cái đĩa vàng trông như một bông sen
bát ngát. Naoh cảm thấy khớp tay chân rã rời, cơn sốt chạy suốt qua đầu và

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.