ĐỘC BỘ THIÊN HẠ - Trang 117

Từ sau khi đêm đó qua đi tôi không gặp lại Nỗ Nhĩ Cáp Xích, nhưng

thật ra sau ngày tôi tỉnh lại Trử Anh từng đến thăm tôi một lần, lại chỉ đứng
ở cửa nhìn tôi ngẩn người. Đôi mắt đỏ vằn máu, gắt gao nhìn thẳng tôi, sâu
trong ánh mắt xen lẫn sự phức tạp vô cùng, đời này đó là ánh mắt sâu tối
âm trầm đáng sợ nhất, khó hiểu nhất tôi từng gặp.

Nó cứ đứng ở cửa cả một buổi chiều, không nói không rằng, cũng

không bước qua bậc cửa thấp kia. Rồi sau đó, khi tôi thật sự không chịu nổi
nữa, sai Hải Chân mời nó vào, nó đã quay đầu đi rồi.

Sáng sớm hôm sau, nó liền theo Nỗ Nhĩ Cáp Xích đi đến nước Minh,

dâng cống phẩm cho thiên triều.

Đại Thiện là người cuối cùng đến thăm tôi.

Lúc nó đến đã là cuối ngày, Hải Chân định thu xếp cho tôi nghỉ ngơi,

nó lại đi vào không một tiếng động.

Tôi thấy trên người nó mặc một chiếc áo choàng da ngắn màu than

chì, trên vai có bông tuyết đọng, lại không khoác áo choàng, vẻ mặt lạnh
như tuyết, không khỏi có chút đau lòng, oán trách: "Tuyết rơi bên ngoài?
Sao không mặc ấm chút, cậu không để tâm, chẳng lẽ ngay cả người bên
cạnh cậu cũng vô tâm sao?"

"Khỏe không?". Nó không trả lời lời tôi, chỉ ngồi ở ghế tròn cách rất

xa, lẳng lặng nhìn tôi. Tuy rằng trong phòng có lò sưởi ấm áp, chỉ là vẻ mặt
nó lại luôn lộ ra vẻ tái nhợt, không có chút huyết sắc.

"Cậu làm sao vậy?". Bỗng nhiên không quen lắm với dáng vẻ mới lạ

này của nó, trước kia lúc không có ai nó cũng đâu có khách sáo như vậy.
Tôi vỗ vỗ chỗ bên cạnh, bắt chuyện với nó: "Lại đây ngồi bên này, trên
giường ấm áp..."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.