ĐỘC BỘ THIÊN HẠ - Trang 147

đúng là tuyệt sắc nhân gian, có thể nói là vị quan lớn Thiên triều này rất có
tâm đấy chứ.

"Đây là hai vị tỷ muội tên Hân Nguyệt, Tế Nguyệt đến từ một gia đình

quan lại đã về hưu ở vùng Giang Nam của Đại Minh...". Lý Ức Lễ vừa vỗ
tay vừa cười khẽ vừa giải thích, "Hoàng đế ưu ái, diễm phúc của Tướng
quân không tệ".

Tôi không chú ý nghe tiếp nữa, mà không nhịn được quay sang nhìn

đánh giá hai cô gái ấy. Mới chỉ khoảng mười lăm mười sáu tuổi, một người
mặc quần áo màu hồng nhạt, một người mặc màu xanh lá cây nhạt. Cô gái
mặc quần áo màu hồng nhạt tên là Hân Nguyệt có gương mặt như trăng
rằm, mắt hạnh má đào, dung mạo khiến người ta vô cùng yêu thích, lúc
hành lễ nghe giọng nói tiếng cười đều rất bình thản, vừa quyến rũ lại vừa
trong sáng khiến người ta thương tiếc; cô gái mặc quần áo màu xanh lá cây
tên Tế Nguyệt thì lại ngược lại, vai gầy eo nhỏ, mắt phượng mi thanh mục
tú, bên trong cử chỉ đoan trang nghiêm nghị lại lộ ra sự lạnh lùng cao nghạo
khiến người ta không thể coi thường được.

Tôi đang nghĩ xem Nỗ Nhĩ Cáp Xích sẽ vui vẻ đón nhận phần đại lễ

này như thế nào, thì lại nghe thấy ông ta cười thoải mái: "Đã là tiểu thư
khuê các của Minh Quốc, thiên kim của gia đình quan lại đã về hưu, tất
nhiên là hạ thần không dám sơ suất hay khinh thường". Chỉ vào Hân
Nguyệt cao giọng gọi, "Trử Anh!". Tôi ngẩn ra, tinh thần còn chưa phục
hồi lại, ngón tay ông ta đã di chuyển sang bên trái, chỉ vào Tế Nguyệt rồi
lại gọi một tiếng nữa, "Đại Thiện!".

Tôi kinh ngạc đến mức suýt chút nữa thì ngã từ trên ghế xuống đất!

Trử Anh mười bảy tuổi, đã thành gia lập hộ, ban thưởng cho nó một mỹ nữ
còn miễn cưỡng có thể chấp nhận được, nhưng mà Đại Thiện mới có bao
nhiêu tuổi hả? Vậy mà lại... Tôi líu lưỡi, đúng là trong thế giới này vốn là
không thể dùng ánh mắt của người bình thường để mà đánh giá được.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.