ĐỘC BỘ THIÊN HẠ - Trang 166

Thời đại này không phải vì có sự gia nhập của tôi mà trở thành một cuộc
chơi đầy mộng ảo, nó vốn rất thật và vô cùng tàn khốc!

Tôi ngẩng đầu nhìn lên cửa sổ, chỉ thấy bên ngoài tấm giấy cửa sổ rất

sáng, nhưng không thể đoán được chính xác thời gian, đang không biết trả
lời như thế nào, thì có giọng nói ngoài cửa sổ vang lên hỏi một cách dè dặt:
"Bát A Ca người dậy chưa? Có cần gọi nô tài vào hầu hạ không ạ?".

Điều này làm cho tôi cảm thấy ngạc nhiên, không lẽ là Hoàng Thái

Cực cố ý dặn dò hạ nhân, không gọi thì không cho phép đi vào bên trong
phòng? Không phải là thường thì nô tài đến giờ sẽ gọi chủ tử dậy hay sao?

"Hôm nay không phải học cưỡi ngựa bắn cung...". Nó dụi mắt ngồi

dậy, bàn tay nhỏ nghịch mái tóc dài sau lưng tôi, "A mã sẽ tiếp đãi sứ giả
của bốn bộ tộc thuộc Hỗ Luân ở Y Nhĩ Cáp Khố ở ngoài thành, ngạch
nương sẽ đi trước từ lúc sáng sớm, tôi chỉ cần đến đấy vào giờ Tỵ canh ba
là được rồi".

"Cô cô trở về vào lúc nào?". Tôi ngạc nhiên hỏi. Ba năm qua không

hoạt động nhiều, hôm qua lại mệt mỏi cả một ngày, vừa kinh hãi lại vừa sợ
sệt, buổi tối hoàn toàn thả lỏng, lại ngủ đến nỗi không biết xung quanh xảy
ra chuyện gì hết.

"Về sau canh ba...". Hình như cổ họng của nó khô khốc, mới nói được

một câu, đã thấy ho khan mấy tiếng. Tôi nghĩ đêm qua nó vì tôi mà bị lạnh,
nghiêng đầu không dám nói thật, chỉ có thể chột dạ vỗ lưng cho nó. Nó
phẩy tay, tỏ ý không cần rồi quay đầu hướng ra ngoài nói, "Vào đi".

"Vâng". Ngoài cửa có tiếng đáp lời vang lên. Không lâu sau có bốn

tiểu nha đầu bê chậu rửa mặt súc miệng cùng với mấy thứ linh tinh gì đó
nối đuôi nhau đi vào. Một người trong số đó bước lên phía trước, cúi đầu
quỳ gối xuống, cầm quần áo của Hoàng Thái Cực chuẩn bị thay cho nó. Tôi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.