ĐỘC BỘ THIÊN HẠ - Trang 184

Tôi liếc nhìn cô ta, chợt cảm thấy cô ấy thật đáng thương, cô ấy chẳng

qua cũng chỉ là một vật hi sinh vì mục đích chính trị trong chế độ nô lệ này
mà thôi. Cô ấy được gả cho một người chồng, không phải vì tình yêu, mà là
được giao từ tay của người này qua tay của người khác, cam chịu bị chuyển
qua tay như một tài sản cá nhân, cũng giống như tôi bây giờ.

Đây là số mệnh đau khổ của người phụ nữ! Không phải chỉ là của một

mình Nữu Hỗ Lộc thị, mà còn là của tất cả những người phụ nữ đang đứng
phía sau cô ấy lúc này, tất cả...

Chẳng lẽ, cuối cùng tôi cũng phải trở thành một thành viên trong số

bọn họ?

Bonus: cái hồ nhỏ (thủy phao tử) nó rất nhỏ và nông nên mới dựng

được sân khấu kịch, đại khái là như thế này nhé

Mình phải nói thật là cái chương này hại não quá thể. Lục chỉ cầm ma

là truyện kiếm hiệp, thể loại mình không đọc, để ghi chú thích mình phải
lục tung các trang mạng để hiểu sơ sơ về nội dung truyện. Nhưng cái đấy
không đau đầu bằng 2 câu văn tả trang phục của bạn Trử Anh, quá khó hiểu
@_@, search mạng baidu thì hóa ra nó là câu kinh điển tả trang phục của
Bảo Ngọc trong Hồng Lâu Mộng mà có rất nhiều tác giả viết ngôn tình cổ
đại hiện giờ "mượn" dùng. Mình đã đi tìm cả Hồng Lâu Mộng bản dịch rồi,
nhưng không copy được, vì dịch giả dịch câu ấy... rất quái, nên đành phải đi
mò, cuối cùng thì cũng ra được câu văn tạm chấp nhận được. Cái hại não
cuối cùng, là câu thề của đồng chí Nỗ Nhĩ Cáp Xích, @_@.

Bật mí tên chương sau là đính hôn nhá :))

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.