ĐỘC BỘ THIÊN HẠ - Trang 198

cố gắng giả bộ thành Liễu Hạ Huệ(*) trước mặt một đại mỹ nữ xinh đẹp
động lòng người như vậy được?

(*) Liễu Hạ Huệ: tên thật là Triển Cầm, tự là Quý, người đất Liễu Hạ,

nước Lỗ, thời Xuân Thu, nổi tiếng là một chính nhân quân tử. Sau khi chết,
được đặt tên thụy là Huệ. Mạnh Tử khen ông là bậc thánh về Hòa. Liễu Hạ
Huệ một hôm dừng chân nghỉ qua đêm trước cổng thành, có một phụ nữ
cũng đến trú chân. Trời lạnh người phụ nữ này bị cảm lạnh rét cóng, Liễu
Hạ Huệ liền cởi áo mình ra khoác lên người cô ta rồi ôm vào lòng để cô ta
hết lạnh, mà trong lòng không hề có một chút tà tâm. Lại có lần Liễu Hạ
Huệ ngồi xe ngựa với phụ nữ, đi cả quãng đường dài mà mắt ông chỉ nhìn
thẳng chứ không hề liếc ngang lần nào.

Thấy đồng tử của tôi đảo qua đảo lại, Tế Nguyệt xấu hổ đến mức đỏ

cả tai, cúi đầu lẩm bẩm nói: "Có lẽ là Gia chê tôi, nhìn tôi không vừa mắt".

"Nó chê cô chỗ nào? Cô là tiểu thư khuê các dáng vẻ còn xinh đẹp hơn

hoa, nó không vừa lòng chỗ nào?".

Tế Nguyệt cay đắng nói: "Cách cách thật sự tin tôi vốn xuất thân từ

danh môn?". Tôi thấy khóe môi cô ấy nhếch lên thành một nụ cười tự giễu
buồn bã lạnh lùng, mới chợt nhớ tới câu "tiện nhân" của Dư Hi Nguyên...

"Cô...".

"Tiện đây thì cũng nói thật với Cách cách, tôi cùng Hân Nguyệt vốn

xuất thân là thanh quan(*) ở Bán Đường(**) Tô Châu, bị thân câm(***) ở
địa phương mua đem đến kinh thành làm tiêu khiển cho người ta, không
ngờ lại qua tay nhiều người rồi cuối cùng lưu lạc đến tận đây".

(*) Thanh quan: chỉ những cô gái chỉ bán nghệ không bán thân ở chốn

mua vui. Họ không chỉ có bề ngoài xinh đẹp mà còn biết đọc sách viết chữ,
ngâm thơ vẽ tranh.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.