ĐỘC BỘ THIÊN HẠ - Trang 234

thích gọi mấy ma ma ở ngoài phòng vào giúp đỡ, nên tôi tự tay giúp nó cởi
nút áo, tháo giày. Ban đầu nó còn hơi tránh né, nhưng cũng chỉ là bả vai hơi
giật lùi về sau một chút, sau đó lại ngồi yên, để kệ tôi thay nó cởi áo.

"Mãn Thanh có nghĩa là gì?".

Tôi đang giúp nó cởi áo, nghe thấy nó hỏi thế, cả người cứng hết cả

lại. Một lúc sau mới cười ha ha, ôm lấy nó đặt lên giường.

"Ngủ đi, ngủ đi... không có ý nghĩa gì hết cả, tỷ viết linh tinh thôi, làm

gì có ý nghĩa đặc biệt gì đâu cơ chứ". Tôi nói bừa dỗ nó, tranh thủ nhét nó
vào trong chăn, bắt nó nhắm mắt lại.

Hôm nay đầu óc đúng là không hoạt động tốt, liên tiếp phạm sai lầm,

phải nhớ kỹ danh hiệu "Mãn Thanh" này ngoại trừ tôi ra, chưa có ai từng
biết đến. Cho dù là Mãn Châu bây giờ cũng không gọi là Mãn Châu, mà
phải là dân tộc Nữ Chân ở Kiến Châu.

Hôm nay tôi đúng là hồ đồ!

Bật cười vỗ nhẹ vào lưng Hoàng Thái Cực, tôi nhỏ giọng hát ru, dỗ nó

ngủ. Nhưng ai ngờ nửa tiếng sau lúc tôi cúi xuống nhìn nó, gương mặt nó
hồng hào, đang mở một đôi con ngươi đen như mực bình thản nhìn tôi.

"Sao còn chưa ngủ? Mở mắt cũng có thể ngủ được à? Mau nhắm mắt

lại". Tôi nhỏ giọng dọa nó, lúc này nhìn Hoàng Thái Cực chẳng khác gì so
với những đứa trẻ khác hết cả.

"Hứ...". Nó cười chế giễu tôi, ngáp một cái mệt mỏi, "Đừng coi tôi

như một đứa trẻ, rõ ràng là cũng biết tôi không giống như một đứa trẻ".

Tôi ngẩn người. Câu này nghe quen thật, dường như trước đây rất lâu

rồi, cũng có người nói với tôi...

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.