ĐỘC BỘ THIÊN HẠ - Trang 242

"Sao vậy?". Tôi ngạc nhiên quay người lại, "Sao hôm nay lại mất

hứng như thế? Ai chọc giận đệ?".

"Tỷ không thấy lạ hay sao?". Nó đột nhiên ngẩng đầu lên, đôi lông

mày cau lại, "Cái gì mà lo lắng cho con gái, nhớ đến sinh bệnh, thế nhưng
cả đêm có thấy họ nhắc đến ngạch nương của tỷ đâu".

Bàn tay tôi đang tháo khuyên tai chợt dừng lại giữa khoảng không,

ngạc nhiên hồi lâu mới ngập ngừng nói: "Có lẽ, đó cũng chỉ là lý do mà
thôi".

"Đúng vậy, lý do... Nhưng dùng lý do này lừa tỷ trở về để làm gì?".

Nó đổi giọng, tôi thấy biểu tình của nó nghiêm trang, đôi mắt lạnh lùng,
khiến tôi cảm thấy sợ hãi, chưa kịp nói gì, nó đã cười khẩy, "Đêm nay đệ
ngủ ở đây, không cần phải chuẩn bị thêm chăn đệm, đệ ngủ cùng giường
với tỷ".

Thấy nó thận trọng như thế, tôi cảm thấy tim đập nhanh hơn, như bị áp

lực đến không thở nổi. Nó thấy sắc mặt tôi không tốt, nhẹ giọng nói: "Cũng
có thể là đệ suy nghĩ nhiều".

Tôi lắc đầu, cảm thấy như có bóng ma đang dần bao phủ lấy mình,

những lời Hoàng Thái Cực nói cũng không phải là vô lý. Bố Dương Cổ sẽ
không vô duyên vô cớ gọi tôi trở về, nhất là vì thăm viếng đơn thuần.

Nằm xuống giường nhưng tôi không dám ngủ, tuy rằng nhắm mắt,

nhưng tai lại có thể nghe thấy rõ ràng tiếng mưa rơi ngoài hiên, tiếng Cát
Đới lanh lảnh vang lên ở phòng ngoài, tiếng mèo hoang kêu meo meo
ngoài cửa sổ.

Tôi cầm cự được đến canh tư(*), nghe thấy tiếng mõ vang lên xa xa

ngoài phòng, mới bắt đầu mơ hồ ngủ, tôi chỉ cảm thấy trong mơ mọi thứ
đều đảo điên, rất nhiều gương mặt dữ tợn xuất hiện một cách lộn xộn.
Những gương mặt này dần dần khếch đại, trở nên rõ ràng, cuối cùng hợp

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.