ĐỘC BỘ THIÊN HẠ - Trang 272

Nó run lên, nhưng không giật tay ra, để yên cho tôi cắn, cho đến khi

tôi cảm thấy có vị tanh ngọt trong miệng.

Tôi vội nhả ra, nhìn vết răng cắn trên ngón trỏ bàn tay trái của nó, thất

thanh hô lên, đầu óc đang hoang mang điên cuồng chợt trở nên tỉnh táo.

"Đại Thiện... Cậu, cậu...". Nếu tôi không ngu, thì nó đúng là ngốc,

hoặc là hai người chúng tôi ở bên cạnh nhau sẽ trở thành hai kẻ vô cùng
ngốc nghếch.

Thế nhưng nó không hề oán hận, mà lại nhẹ nhàng cười với tôi, nói

một cách dịu dàng: "Có còn nhớ không? Năm đó muội sốt, sau khi tỉnh lại
không nhận ra ai hết, cũng hoảng loạn như vậy, gương mặt muội lúc ấy hồn
bay phách lạc, cuối cùng còn lấy hết sức cắn ngón tay của mình... Lúc ấy
trong đầu tôi chỉ có một ý nghĩ duy nhất, thà là muội cắn tay tôi còn hơn...".

Tôi nghẹn họng, trong lòng chua xót, trong mắt cũng chua xót, dường

như có thứ tình cảm mãnh liệt khó có thể ngăn cản đang trào dâng lên
muốn phá vỡ trái tim tôi.

Nó thở dài, ôm chặt lấy tôi: "Thật xin lỗi...".

Một giọt nước mắt, từ khóe mắt tôi từ từ chảy xuống.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.