ĐỘC BỘ THIÊN HẠ - Trang 274

mũi nó phun ra hơi thở nóng ấm. Người ngồi trên lưng ngựa xoay người
nhảy xuống, động tác có vẻ rất thành thạo.

"Đông Ca...". Trước mắt chớp lên, một tiểu binh thấp bé mặc giáp tơ

bông loại nhẹ, hai tay giữ chặt lấy vai tôi, "Tỷ không sao... May quá! May
quá!".

Tôi chớp chớp mắt, không thể tin được vào những gì mà mắt mình

nhìn thấy: "Hoàng Thái Cực?".

Tiểu binh lưng đeo cây cung lớn màu đỏ thắm, eo mang đao kim loại

vỏ gỗ đào, đầy người là máu thế mà lại là Hoàng Thái Cực! Tôi giật mình,
giãy ra khỏi lòng Đại Thiện, ngơ ngác vuốt ve gương mặt nhỏ của Hoàng
Thái Cực, nhìn nó từ đầu đến chân.

Nó cười tươi tắn nhìn tôi, hai mắt rực rỡ, như tỏa ra hào quang sáng

chói vui vẻ.

"Đệ... làm gì vậy?". Tôi lớn giọng trách móc, giọng nói không thể tự

chủ được mà run lên, "Đệ điên rồi sao, đệ mới bao nhiêu tuổi... Đệ có biết
bản thân mình đang làm gì hay không?". Tôi quay đầu lại lườm Đại Thiện,
ánh mắt hung ác, nếu ánh mắt có thể giết người, có khi nó bị ánh mắt tôi
đâm chết rồi cũng nên, "Ai cho phép nó ra chiến trường? Ai cho phép... Ai
cho phép...".

Đại Thiện dịu dàng nhìn tôi, không nói gì.

"Ai cho phép... Các người để một đứa bé bảy tuổi ra trận giết địch...

Đúng là điên rồi...". Tôi nghẹn ngào, ngực đau nhói.

Chợt tôi thấy, áo giáp trước ngực Đại Thiện có một vết nứt tầm 20 - 30

cm đầy máu, những tấm lá sắt được đính ở bên trong rơi rụng là tả nứt vỡ
gần hết, bên trong lộ ra da thịt, miệng vết thương đọng máu đen - vết

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.