ĐỘC BỘ THIÊN HẠ - Trang 289

"Cách cách!". Cát Đới oán trách liếc nhìn tôi, gương mặt đã dần lộ ra

sự xinh đẹp của thiếu nữ, mặc dù đã bôi một lớp son mỏng vừa phải, nhưng
vẫn không giấu được làn da vốn tái nhợt của cô bé.

Từ sau khi bị Mạnh Cách Bố Lộc đá trúng ngực năm đó, tuy rằng thân

thể cô bé đã được chăm sóc tốt, nhưng sau đó vẫn thường bị đau thắt ngực,
sắc mặt cũng không còn được hồng hào khỏe mạnh như trái táo chín như
trước đây nữa, mà gương mặt lúc nào cũng như không còn giọt máu nào cả,
dù có ăn bao nhiêu thuốc bổ quý giá cũng không tốt hơn được.

Vì vậy, tôi đối với cô bé thêm chút áy náy, không biết từ bao giờ đã

không còn đối xử với cô bé như những người hầu bình thường khác nữa.

"Đúng là càng lớn càng nói nhiều, cẩn thận tương lai không gả được

cho ai!". Tôi lười biếng ngáp một cái. Lúc nãy ăn no xong, tôi vốn muốn
leo lên giường ngủ trưa, nhưng cô bé nhiều chuyện, sợ tôi ăn xong đi ngủ
ngay dạ dày sẽ tiêu hóa không tốt, nên sống chết lôi tôi đi dạo.

Đi dạo?

Đấy đúng là một chuyện vô cùng kinh khủng.

Ngày hè tháng sáu nóng vô cùng, ngồi trong phòng có băng làm mát,

dù không cử động cũng thấy mồ hôi nóng rực chảy xuống làm người ta
phát sợ, chứ đừng nói đến việc ra phỏi phòng đi phơi nắng trực tiếp dưới
ánh mặt trời.

Tôi sợ phơi nắng nhiều thành đen như than, nhưng còn sợ nghe Cát

Đới cằn nhằn hơn, nên đành phải chạy đến Y Nhĩ Cáp Khố hóng gió. Ít
nhất trong đình hóng gió giữa hồ, còn có mái hiên che mặt trời.

Tuy gió không lớn, còn mang theo cảm giác dính dính, nhưng miễn

cưỡng cũng có thể chấp nhận được. Đứng một lúc, tôi cũng hiểu được ra
ngoài ngắm cảnh vẫn hơn ngồi ngẩn người đối diện với bức tường trong

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.