ĐỘC BỘ THIÊN HẠ - Trang 349

"A... a... a...". Đập đến khi không còn gì để đập nữa, anh ta đột nhiên

ngửa mặt lên trời gào thét, tôi bị anh ta làm cho sợ đến mức cả người run
rẩy, đến khi tỉnh táo lại thì mới phát hiện thân thể to lớn của anh ta đã ngã
quỵ xuống đất. Mặt đất tràn đầy những mảnh gốm sứ rơi vỡ, trong giây
phút ấy, tôi trơ mắt nhìn anh ta ngã xuống đất, đè lên một đống mảnh vỡ.

"Trử Anh!". Tôi kêu to, bước lên đỡ anh ta. Anh ta quỳ rạp trên mặt

đất, cho dù là lúc choáng váng, theo bản năng anh ta vẫn dùng hai tay ôm
lấy đầu.

Đầu anh ta gối lên cánh tay, mặt úp xuống đất, tôi cẩn thận dẫm lên

trên đống mảnh vỡ, ngồi xuống bên cạnh anh ta kiểm tra. Không ngờ là anh
ta đã tỉnh táo lại, tôi thở phào nhẹ nhõm, trấn an: "Trử Anh, đứng lên được
không?". Sức lực của tôi có hạn, tôi vốn không kéo nổi anh ta.

Anh ta đột nhiên hít sâu một hơi, tiếng nức nở rõ ràng ấy khiến tôi

ngây người.

Anh ta... đang khóc sao?

"Trử... Trử Anh?".

Lại một tiếng nức nở nghẹn ngào.

Anh ta chôn mặt dưới cánh tay, bả vai không ngừng run rẩy, tiếng nức

nở rất nhỏ như có như không, lúc này anh ta hoàn toàn hạ thấp bản thân
mình, thấp đến nỗi buông xuống toàn bộ sự kiêu ngạo của mình. Anh ta
đưa tay chạm vào giầy của tôi, ngón tay run rẩy lần từ giầy lên trên, cuối
cùng tóm lấy ống quần của tôi, dùng một loại cầu xin mà từ trước tới nay
tôi chưa từng thấy, khóc lóc nói: "Tôi biết tôi không nên gặp nàng, nàng
thắng rồi... Trước mặt nàng tôi không có một thứ gì, không phải người
nào... Tôi chỉ là... chỉ là yêu nàng như vậy mà thôi. Không có cách nào...
không có thuốc chữa, không có cách nào không yêu nàng... Không có cách

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.