ĐỘC BỘ THIÊN HẠ - Trang 347

đổ xô vào muốn có được tôi, chẳng qua là muốn thỏa mãn lòng tự tôn cùng
hư vinh của đám đại nam nhân bọn họ, giống như Ngạt Thương, Mạnh
Cách Bố Lộc... Bọn họ thậm chí vì tôi mà mất đi tính mạng, nhưng bọn họ
cũng không hề yêu tôi!".

Đến ngay cả Nỗ Nhĩ Cáp Xích, thậm chí là Đại Thiện... cũng chưa

từng nói yêu tôi, cho dù là thích cũng chưa từng nói lấy một câu!

Trái tim tôi run lên, ngón tay lạnh lẽo, hốc mắt lại từ từ trở nên ướt.

Trử Anh! Sao cậu lại ngốc đến thế?

Câu yêu tôi vì cái gì cơ chứ? Cậu không hiểu tôi chút nào, cũng giống

như tôi không hiểu gì về cậu, thì sao cậu lại có thể yêu tôi được cơ chứ?
Yêu một người trong lòng hoàn toàn không có cậu?

Tay tôi đặt lên cái trán nóng hầm hập của anh ta, dịu giọng nói với anh

ta như dỗ một đứa trẻ: "Cậu nằm nghỉ một lát, tôi đi tìm đại phu...".

"Đông Ca!". Anh ta ôm chặt lấy tôi, nhíu mày đầy cố chấp, khàn giọng

khẽ hỏi, "Chẳng lẽ nàng... không có chút cảm giác nào hay sao? Nàng...
trong lòng ngoại trừ A mã, ngoại trừ Đại Thiện, có thể có chút bóng dàng
nào của tôi hay không?".

Nhìn gương mặt tiều tụy đang cầu khẩn một cách thương tâm, tôi mở

miệng, nhưng lại không nhẫn tâm làm tổn thương anh ta thêm nữa, có điều
chuyện tình cảm lại không thể miễn cưỡng được, nếu không nói rõ ràng với
anh ta, thì sau này anh ta lại càng khổ sở hơn.

"Trử Anh, tôi không...". Tôi giãy dụa tránh thoát khỏi vòng tay anh ta,

anh ta định đứng dậy đuổi theo tôi, thì có tiếng gõ cửa vang lên, có giọng
nói sợ hãi cách cửa bẩm báo: "Gia, Đại Phúc tấn mời đại phu đến, vào nhà
xem bệnh cho người...".

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.