ĐỘC BỘ THIÊN HẠ - Trang 388

bảy mảnh.

Đám nô tài trong phòng nhất thời hoảng sợ, họ chưa từng thấy tôi cáu

kỉnh đến mức như thế.

Cát Đới lại có vẻ bình tĩnh, cầm lấy một cái hộp gấm đưa tôi: "Đây là

của Bối lặc Diệp Hách Bố Dương Cổ tặng, cái bên dưới là của Bối lặc Nạp
Lâm Bố Lộc tặng...". Cô bé nhướng mày, chờ nghe quyết định của tôi.

Tôi khẽ gật đầu: "Cứ để đấy đi đã".

Diệp Hách đối với tôi, có chút tình thân nào đáng nhắc đến hay sao?

Tôi cười lạnh, tiếp tục chọn đồ trong đống lễ vật ở trên bàn để đem tặng
người khác.

Một lúc sau cảm thấy mệt, quyết định về phòng nằm nghỉ một lúc, đến

lúc quay lại, đống đồ trên bàn phải nhiều hơn gấp đến ba lần, khiến tôi
cũng phải ngạc nhiên.

Tuy rằng sinh nhật những năm trước tôi cũng nhận được lễ vật, nhưng

chưa từng nhiều đến như vậy.

"Những thứ này là của ai tặng?".

"Thưa Cách cách, nô tài không biết". Một nha đầu đứng trong góc rụt

rè trả lời tôi, cúi đầu rất thấp.

"Cát Đới đâu?".

"Quay Cách cách, Cát Đới tỷ tỷ đang ở ngoài cửa nói chuyện với

người ta".

Qua ô cửa sổ, tôi thản nhiên nhìn lướt qua, thấy Cát Đới mặc áo khoác

không tay màu xanh đen đặc trưng đang đứng ở cửa viện, qua khe cửa mở
rất nhỏ, tôi còn nhìn thấy một bóng dáng cao gầy quen thuộc nữa, tim đập

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.