ĐỘC BỘ THIÊN HẠ - Trang 402

"Mau dậy đi, mang nàng đi xem một thứ rất hay".

"Đi săn à? Không thích, tôi không muốn đi".

Hôm nay ông ta có vẻ rất cao hứng, không thèm để ý đến những gì tôi

nói, quay đầu lại sai bảo Cát Đới đang đứng bên cạnh: "Nhanh! Hầu hạ chủ
tử ngươi mặc quần áo".

Cát Đới không dám không nghe theo, chậm chạp lại gần mặc quần áo

cho tôi, tôi vừa ngáp vừa đẩy chăn ra, liếc nhìn thấy ông ta vẫn bình thản
ngồi ở trong phòng, không khỏi cáu giận: "Phiền gia tránh đi một chút!".

"Càng ngày càng kiêu ngạo". Ông ta đứng lên, nhưng không ra khỏi

cửa, mà ngược lại lại tiến tới gần chỗ tôi, "Bằng không để gia mặc cho
nàng đi".

Điều này khiến tôi bắt đầu cảnh giác, hôm nay Nỗ Nhĩ Cáp Xích đúng

là rất kỳ lạ.

Một lúc sau ăn mặc đã ổn thỏa, tôi để Cát Đới chải đầu cho tôi, ông ta

đứng ở phía sau tôi, tay vuốt ve đoạn da lông màu đỏ như lửa trên cổ áo tôi,
hỏi: "Da cáo đỏ này đúng là thứ hiếm thấy. Lão Đại tặng hay là lão Nhị
tặng? Ừm, nếu là lão Đại tặng nàng sẽ không mặc đâu, tám phần là lão Nhị
tặng...".

Tôi lườm ông ta một cái, đập đẩy tay ông ta ra: "Đây là Bát A ca tặng

tôi".

Từ lúc Hoàng Thái Cực năm tuổi tặng tôi tấm da lông cáo đỏ đầu tiên,

về sau mỗi năm nó đều tặng một tấm, vẫn nói cáo đỏ không lẫn tạp sắc khó
tìm, muốn bắt sống mà lại còn không làm hỏng da lông còn khó hơn nữa.
Vì thế tôi đặc biệt quý trọng, cất giấu mấy năm nay, gom góp đủ năm tấm
da lông hoàn chỉnh, mùa đông năm ngoái thấy Cát Đới biết cắt may, nên tôi
bảo cô bé làm cho tôi một cái áo da ngắn, nhưng dáng áo lại làm theo ý của

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.