ĐỘC BỘ THIÊN HẠ - Trang 403

tôi nên trông rất hiện đại, cũng rất giống kiểu áo khoác ngoài mà đàn ông
vẫn mặc khi cưỡi ngựa, may mà chỉ mặc ở nhà, người ngoài muốn nhìn
thấy cũng không được, nên cũng tránh được không ít rắc rối.

"Thằng nhóc Hoàng Thái Cực này đúng là có hiếu tâm". Nỗ Nhĩ Cáp

Xích đứng ở phía sau tôi, ngạc nhiên nhìn tôi, thuận miệng nói, "Mấy ngày
nay Mạnh Cổ Triết Triết bệnh, nó ngày đêm chăm sóc bên cạnh, không ngủ
không nghỉ, bưng trà rót nước... Trong đám con của tôi, cũng chỉ có nó là
có hiếu tâm nhất, chân thành nhất".

"Cô cô bị bệnh?". Tôi ngạc nhiên quay đầu lại hỏi.

"Không phải bệnh nặng gì, phụ nữ hơi chút là đau đầu đau lưng, thân

thể cô ấy lại yếu, những năm trước cứ đến mùa đông là lại nhiễm bệnh".
Ông ta không để ý, thuận miệng trả lời, một tay nhấc tôi lên khỏi ghế, "Đi!
Đi! Mang nàng đi ra ngoài hít thở không khí!".

Tôi không hề muốn: "Tôi muốn đi thăm cô cô".

"Một lát nữa, đi một lúc rồi về hãy đi...". Không cho tôi nói gì nữa, lôi

kéo tôi đi ra ngoài.

Chỉ giản lược mang theo hơn mười tiểu binh thuộc Chính Hoàng kỳ

hộ tống, Nỗ Nhĩ Cáp Xích mang theo tôi đi ra ngoài thành Phí A Lạp,
phóng ngựa chạy như bay. Tôi cưỡi ngựa không tốt, bình thường rất ít khi
cưỡi ngựa, bây giờ cũng chỉ có thể ngồi phía trước Nỗ Nhĩ Cáp Xích, tóm
chặt bờm ngựa nín thở.

Gió lạnh buốt lướt qua mặt tôi, đau như bị dao cắt, thậm chí mắt cũng

chỉ có thể híp lại thành khe nhỏ, hoàn toàn không thể cảm nhận được niềm
vui cưỡi ngựa, cảm nhận này giống như là mùa đông lạnh giá đi xe máy mà
không đội mũ bảo hiểm vậy, đâu phải chỉ một từ "lạnh" thôi là có thể diễn
tả được hết cảm nhận lúc này.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.