ĐỘC BỘ THIÊN HẠ - Trang 429

"Cô... Cô cô...". Tôi hét chói tai, nhìn vạt áo trắng như tuyết của cô ấy

được điểm xuyết bằng những vết máu đỏ tươi, tim như bị dao cắt, nước mắt
rơi lã chã.

"Ngạch nương! Ngạch nương...". Sắc mặt Hoàng Thái Cực trắng bệch,

gân xanh trên trán nổi lên, "Gọi đại phu... gọi đại phu...".

Hai chân Hải Chân mềm nhũn ra, ngã nhào xuống đất, ngất đi, nên Cát

Đới phải nghiêng nghiêng ngả ngả chạy ra ngoài.

Một lát sau hai người đại phu vội vàng chạy tới, trong phòng lại trở

nên hỗn loạn.

Hỏi bệnh, quan sát, châm cứu... Sau một hồi khẩn trương bối rối,

Mạnh Cổ Triết Triết ho một tiếng "khụ khụ", hô hấp dần dần trở nên vững
vàng.

Lúc này tôi mới nhẹ nhàng thở hắt ra, mới phát hiện tay mình không

biết từ khi nào đã nắm chặt lấy tay Hoàng Thái Cực. Mười ngón tay đan
xen vào nhau, lòng bàn tay tôi với nó đều ướt sũng mồ hôi.

"Không sao đâu!". Tôi ôm lấy thân thể cứng nhắc của nó, nhẹ nhàng

vỗ vỗ lưng nó, "Không sao đâu... Cô ấy không sao...". Nói đến đây, không
giống như đang an ủi nó, mà như đang an ủi chính mình.

"Ngạch... Ngạch nương... Ngạch nương...". Hai mắt Mạnh Cổ Triết

Triết vẫn nhắm chặt, hai hàng lông mi run rẩy, đôi môi trắng bệch run rẩy
khẽ lặp đi lặp lại.

Trong lòng tôi đau đớn vô cùng, tóm lấy đôi tay gầy guộc của cô ấy,

quỳ rạp xuống trước giường: "Cô muốn cái gì? Cô muốn cái gì?".

"Ngạch nương... Ngạch nương...". Nước mắt từ khóe mắt cô ấy lặng lẽ

chảy xuống, "Tôi muốn... Về nhà... Ngạch nương... Mang tôi... Về nhà...".

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.