ĐỘC BỘ THIÊN HẠ - Trang 435

muốn thực hiện sao? Ông là người đàn ông của cô ấy, là trượng phu của cô
ấy, sao ông có thể đối xử với cô ấy như thế, sao có thể như thế...". Tôi khàn
giọng, tay thì đấm ông ta, dùng hết sức lực cả người liều mạng đánh ông ta,
"Đám đàn ông các người cần gì mà cứ tranh đến tranh đi, đánh tới đánh lui!
Cô ấy sai cái gì? Cô ấy sai cái gì? Cô ấy sai cái gì... Chuyện này thì liên
quan gì đến cô ấy? Vì sao lại đối xử với cô ấy như vậy? Vì sao? Cô ấy sai
cái gì...".

Tôi điên cuồng khóc lóc thảm thiết, ngực khó chịu, hít thở không

thông, suýt chút nữa ngất đi. Nước mắt che mờ hai mắt, tôi chỉ mơ hồ nhìn
thấy ông ta dùng sức kéo mạnh tôi, sau đó tôi ngã nhào vào trong ngực ông
ta, ông ta vỗ nhẹ lưng tôi, giúp tôi hít thở dễ dàng, rồi dịu dàng nói: "Cô ấy
không sai! Là lỗi của tôi! Tất cả đều là lỗi của tôi... Nàng đừng khóc! Cho
dù nàng muốn làm gì tôi cũng đồng ý...".

Đây là lần đầu tiên tôi yếu đuối, không chút khí phách nào, khóc lóc

thảm thiết đến thế ở trước mặt Nỗ Nhĩ Cáp Xích.

"Cách cách! Cách cách...". Ở phía xa, có bóng dáng bé nhỏ cầm ô

đang vượt qua màn mưa dày đặc chạy lại chỗ tôi.

Tôi lấy lại tinh thần, thở một hơi thật dài.

"Cách cách!". Cát Đới thở hổn hển chạy đến trước mặt tôi, quần áo đã

bị mưa làm ướt sũng, có mấy sợi tóc không vào nếp dính nước mưa dán sát
vào mặt cô bé, cô bé nhìn tôi đầy lo lắng, "Cách cách! Trời mưa lớn như
vậy, người chạy đến đây làm gì? Hơn nữa còn không mang theo ai bên
người, ngộ nhỡ...".

"Tôi chỉ muốn ngắm hoa sen thôi...". Tôi cười buồn, "Tiếc là, hình như

tôi đã đến không đúng lúc, hoa đều đã tàn, đến cả lá cũng...".

"Cách cách!". Cát Đới không để ý những lời than phiền của tôi, cắt

ngang, "Người của Diệp Hách tới rồi!".

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.