ĐỘC BỘ THIÊN HẠ - Trang 440

Tôi ngỡ ngàng nhìn Cát Đới, Cát Đới cũng nhìn tôi, cô bé nước mắt

giàn giụa, mũi đỏ bừng, tôi nghĩ trông tôi cũng không khá hơn là bao.

Mạnh Cổ Triết Triết... Mạnh Cổ Triết Triết... Chẳng lẽ cô thật sự nhẫn

tâm bỏ lại đứa con trai còn nhỏ tuổi không có ai để dựa dẫm của cô, buông
tay mà đi hay sao?

Tôi mệt mỏi ngồi phịch xuống đất, chỉ trong giây lát, ngực tôi như bị

người ta đào ra móc hết sạch, trống trơn không còn gì.

"Cách cách cứu mạng... Cách cách cứu mạng...". Nam Thái lăn đến

nằm rạp xuống dưới chân tôi, vẻ mặt sợ hãi vô cùng, "Cách cách nhất định
phải cứu nô tài, chờ cha con họ trở lại... Nô tài nhất định sẽ chết...".

"Nạp Lâm Bố Lộc bảo ông đến làm gì?" Tôi ngơ ngác nhìn ông ta,

lòng tràn đầy đau đớn, "Ông ta bảo ông đến làm gì? Ông có đến hay không
cũng có tác dụng gì?".

"Không phải lỗi của nô tài! Lúc Bối lặc gia bảo nô tài đến cũng chỉ nói

một câu, cho đến bây giờ nô tài còn chưa hiểu nữa là. Gia chỉ nói: "Ông đi
xem xem, Mạnh Cổ Triết Triết đã chết chưa?"...".

Ầm...

Một tia chớp đánh xuống nóc nhà, khiến Nam Thái sợ tới mức nhảy

dựng lên.

Tiếng sấm vừa ngừng, bỗng nhiên có tiếng kêu đầy đau đớn từ đông

noãn các vang lên, ngay sau đó là tiếng khóc vang khắp cả phòng.

Trước mắt tôi tối sầm lại, trong lúc nửa tỉnh nửa mê dường như tôi

nghe thấy tiếng Cát Đới gào khóc bên cạnh mình.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.