ĐỘC BỘ THIÊN HẠ - Trang 470

thể kêu to lên được nữa. Sau đó tay chân tôi cũng nhanh chóng bị trói chặt,
tôi bị trói chặt giống như một khúc chân giò, không thể cựa quậy.

Tôi sợ hãi giãy giụa, không ngừng kêu gào nhưng chỉ có thể phát ra

những tiếng ô ô thảm thiết trong cổ họng.

Ai? Ai to gan như vậy?

Ta bị vác ra khỏi cửa, vòng vo mấy vòng, nghiêng nghiêng ngả ngả đi

một lúc lâu, chợt nghe có giọng nói the thé của ai đó hỏi: "Thành công?".

Người vác tôi không trả lời, có lẽ có gật đầu, sau đó kẻ kia cười ha ha

rồi lại hỏi: "Đây là đệ nhất mỹ nhân sao?".

Cách một lớp túi vải, tôi cảm giác như có bàn tay của ai đó sờ lên mặt

mình.

"Ô ô...".

"Đừng có sờ lung tung! Cô ấy không phải là người mà chúng ta có thể

chạm vào được... Không muốn sống nữa hay sao?".

"Chậc chậc... Thật đáng tiếc".

"Mọi người đâu?".

"Đã xuống núi hết rồi...".

"Nếu thế thì chúng ta cũng đi mau, Bối lặc gia cũng đang sốt ruột".

"Được rồi!".

Nhanh chóng bỏ trốn, có thể thấy được đám người bắt cóc tôi đang rất

vội vã, tôi bị lăn qua lăn lại, nhưng vẫn nhớ kỹ bọn chúng vừa mới nhắc tới
"Bối lặc gia".

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.