giữa bọn họ kéo gần lại, Mạch Nhiên thậm chí thấy rõ từng vết tích giọt
nước chảy qua trên người Thẩm Lâm Kỳ, từ hông cho đến bụng dưới, một
chút sẹo cũng không có, dùng từ hoàn mĩ để hình dung thật không khoa
trương chút nào.
Thời khắc này, mặt Mạch Nhiên bỗng nhiên đỏ lên, hai má mơ hồ
nóng ran, vô thức mà liếc mắt qua, lắp bắp nói: "Cái này.... mì... mì ăn được
rồi!"
Đối phương thật lâu không có đáp lại, Mạch Nhiên bưng bát mì, cảm
thấy mỏi tay, đành phải kiên trì chậm rãi quay mặt đi, sau đó liền phát hiện,
từ nãy Thẩm Lâm Kỳ vẫn duy trì động tác, hai mắt mở to mà nhìn chằm
chằm Mạch Nhiên.
Bốn mắt nhìn nhau, trống ngực đập thình thịch.
Lúc này, Mạch Nhiên mơ hồ hiểu ra tại sao Thẩm Lâm Kỳ muốn cô
làm bạn gái, bởi vì chỉ có cô mới có thể tự chủ được bản thân, mới có thể
không phá vỡ quy tắc. Thế nhưng, tự chủ cũng có giới hạn thôi! Nếu như
Thẩm Lâm Kỳ dám thách thức cô, tin hay không tin, cô ngay lập tức có thể
đọc ra một trăm lần các quy tắc bất thành văn.
Mạch Nhiên tay bưng bát mì đã run rẩy, sau đó, bát mì bị lấy đi.
Thẩm Lâm Kỳ xoay người, tự nhủ nói: "Chậm vậy, anh sắp chết đói
rồi!"
Mạch Nhiên lúc nãy tim vẫn còn đập thình thịch, xuân tâm nhộn nhạo,
hiện tại như bị hắt một gáo nước lạnh, buốt giá một trận.
Ông trời ơi! Đây chính là cầm thú, cầm thú a!
Lời nói là vậy, nhưng Mạch Nhiên cũng phải thừa nhận, hình dáng
Thẩm Lâm Kỳ ăn mì thật dễ nhìn, rất ít có ai có thể ăn một bát mì một cách