Cô nhìn mà cảm thấy đau thay anh, nhưng anh chẳng thèm bận tâm,
hơn nữa còn dùng ánh mắt không hề kiêng dè gì mà nhìn cô.
Cô đưa tay lên che ngực, quay đầu sang một bên đỏ mặt.
Thẩm Lâm Kỳ cúi đầu hôn lên trán cô, nhanh chóng bế cô vào phòng,
lấy khắn giúp cô lau nước trên người. Sau khi bị chà đạp, thể xác và tinh
thần đều bị thương tổn, cô cảm thấy rất vui vì Thẩm Lâm Kỳ còn có thể dịu
dàng như vậy, chí ít, vẫn còn chút đối lập. Thế nhưng, Thẩm Lâm Kỳ lại
không thèm mặc quần áo lại.!
Mạch Nhiên cố gắng nhìn đi chỗ khác, đỏ mặt nói: "Anh đi mặc quần
áo vào đi!"
Thẩm Lâm Kỳ không biết liêm sỉ mà cười nói: "Sau này cuối cùng vẫn
sẽ thấy, em sợ cái gì?"
Phần 2
[Mạch Nhiên cố gắng nhìn đi chỗ khác, đỏ mặt nói: "Anh đi mặc quần
áo vào đi!"Thẩm Lâm Kỳ không biết liêm sỉ mà cười nói: "Sau này cuối
cùng vẫn sẽ thấy, em sợ cái gì?"]
Sau này?! Anh còn muốn có sau này!
Mạch Nhiên trừng mắt, nghiến răng nghiến lợi mà nói: "Anh đừng
mơ, sẽ không có lần nữa! Cho dù có, cũng là kiếp sau em làm đàn ông trên
người anh!"
"Hoá ra em còn muốn có kiếp sau." Thẩm Lâm Kỳ bày ra bộ dạng giật
mình.
"Ai muốn cùng với anh kiếp sau!" Phát hiện mình nói sai, Mạch Nhiên
lại đỏ bừng mặt.