mở miệng xin người khác bất cứ thứ gì, cho dù là tiền tài hay tình cảm.
Một đêm vô mộng.
***
Sáng hôm sau lúc tỉnh dậy, Mạch Nhiên thấy bên giường trống trơn
không có người. Thẩm Lâm Kỳ để lại một tờ giấy trên bàn: "Công ty có
việc, anh về trước, tự chăm sóc mình nhé!" May mà trên tờ giấy không có
đè một tập tiền, nếu không cô sẽ nghĩ anh là một khách làng chơi, xong
việc liền phủi mông bỏ đi như chưa từng xuất hiện.
Mạch Nhiên cảm thấy có chút mất mát. Cảnh tượng đêm qua như một
giấc mơ, khắc sâu lời nhắc nhở trong tâm trí của cô: Tiểu xử nữ chăm chỉ
trong quá khứ đã không còn nữa rồi.
Mạch Nhiên lúc này đi lại có phần khác lạ, thắt lưng và xương sống
đau nhức, nhưng vẫn phải tiếp tục làm việc.
Linda nhìn cô bằng ánh mắt kì quái, thỉnh thoảng che miệng cười
trộm.
Tưởng Vân Đạt càng khoa trương, phụng phịu nói: "Đã nói cô nghỉ
ngơi, không nên vận động kịch liệt quá sức, sẽ ảnh hưởng đến công việc."
Mạch Nhiên khóc không ra nước mắt.
Trên xe quay về, Mạch Nhiên đuổi Kiều Minh Dương sang một bên,
chạy đến ngồi cùng Tiểu Kim, kể lể nỗi khổ trong lòng.
Mạch Nhiên nói: "Tiểu Kim, xong rồi, chị bị hãm hại."
Tiểu Kim kinh ngạc hỏi cô: "Cái gì hãm hại? Lẽ nào chị bị bà tác giả
Ức Cẩm vô lương tâm kia hãm hại."