"Không sao là tốt rồi, không sao là tốt rồi..." Anna tỷ không ngừng
lẩm bẩm những lời này, dường như là để bình ổn chính tâm tình mình.
Lúc ấy, Mạch Nhiên bỗng cảm thấy mình thật hạnh phúc.
Chí ít là sau khi trải qua đau khổ, cô vẫn còn được người khác quan
tâm lo lắng, cùng cô chia sẻ vui buồn. Cô bao năm qua đã mất đi cha mẹ,
lần đầu tiên cảm nhận được hơi ấm gia đình, bỗng nhiên cô cảm thấy mình
cũng không phải quá cô đơn.
Lòng cô như được khai sáng, cuối cùng cũng thoát ra được cái bóng
ma bị trói kia, bỏ lại đằng sau quá khứ buồn, hướng về phía trước một cách
lạc quan.
Trải qua một chuyển biến lớn như vậy, Mạch Nhiên cảm thấy mình
thật giống như một con gián, càng đánh càng khỏe. Cho nên mỗi buổi tối
không ngủ được, cô lại kéo Thẩm Lâm Kỳ dậy xem đá bóng. O.o
"Không được." Thẩm công tử từ chối.
"Vì sao? Em cứ ru rú ở nhà thế này buồn muốn chết rồi, anh còn
không cho em ra khỏi cửa, không cho em lên mạng. Em đâu phải trẻ con,
em biết tình trạng của mình thế nào, hiện tại em thực sự không sao, anh cho
em xem đi! Xin anh đấy, được không..." (có ai cho tôi biết đây có phải là
chị Nhiên làm nũng không????)
Ngay trong lúc ấy, Mạch Nhiên còn không ý thức được rằng từ khi nào
cô bắt đầu vô tư mà làm nũng với Thẩm công tử.
Điều mà không ai có thể tưởng tượng được chính là, cô làm nũng
thành công!.
Mạch Nhiên mở to hai mắt nhìn, cảm thấy chuyện này thật khó tin:
"Thật sao? Anh chắc chắn đồng ý cho em xem?"