Hóa ra là do cô quá ngây thơ, ở giữa một đống hỗn độn những lời nói
dối đến cuối cùng mới phát hiện ra, người mà cô cho rằng là người thân
duy nhất của mình trên đời này, hóa ra lại là em trai của người khác.
Ngay lúc ấy, cửa phòng phẫu thuật mở ra. Mạch Nhiên từ tuyệt vọng
khôi phục lại tinh thần. Cô xông lên hỏi thăm tình trạng của A Triết..
Bác sĩ tháo khẩu trang, gật đầu: "Yên tâm, đã qua giai đoạn nguy
hiểm. Nhưng cụ thể thế nào còn phải chờ sau khi cậu ta tỉnh lại."
Tuy rằng không có câu trả lời như ý, nhưng cũng còn tốt hơn lúc đầu.
Mạch Nhiên cảm thấy toàn thân nhẹ nhõm, chân mềm nhún, trước mặt mờ
nhạt, thiếu chút nữa ngã khuỵu trên mặt đất, Thẩm Lâm Kỳ nhanh chóng
đỡ cô.
"Cẩn thận." Suốt một đêm im lặng, đây là câu đầu tiên anh nói.
Không biết vì sao, cô có cảm giác mình bị châm chọc.
"Không sao." Mạch Nhiên khoát tay, cố gắng đứng dậy, "Tôi vẫn tốt,
so với hôm qua tốt hơn."
Anh đỡ cô, không nói lời nào.
Mạch Nhiên nỗ lực ép mình bình tĩnh nói: "Tôi vào đó với A Triết,
chờ nó tỉnh lại. Nếu như có thể, tôi mong anh đừng vào. Đương nhiên, nếu
anh nhất định vào, tôi cũng không ngăn được. Dù sao, nó cũng là... em trai
của anh." Nói ra bốn chữ cuối cùng, lòng cô đau như bị xé rách.
Anh không phản bác, chỉ buông tay cô nói: "Anh ở bên ngoài chờ
em."
Lúc ấy, Mạch Nhiên rất muốn cười. Nhưng khóe miệng nhoẻn cười lại
mang vẻ đau khổ.