ĐỘC SỦNG THÁNH TÂM - Trang 1113

Tô Uyển nghi vừa ngẩng đầu lên liền thấy nàng, lập tức khóc lóc khẩn

cầu, chẳng qua giọng nói này lại đặc biệt khó nghe, giống như là lúc nửa
đêm, giấy cửa sổ bị chọc thủng, có một luồng gió thổi qua vậy.

Nhàn Quý phi mặc một chiếc áo choàng dài màu đen, vây lấy cả người

nàng.

Nàng đứng đó, nhàn nhã hào phóng, khuôn mặt trẻ trung kia vẫn luôn

mang theo tươi cười hiền lành.

"Muội muội tốt, lập tức sẽ hết đau, chờ một chút, bổn cung đi mời

Thái y chẩn trị cho ngươi." Nàng nhẹ giọng trấn an.

Sao Tô Uyển nghi có thể quản nhiều như vậy, nàng chỉ cảm thấy cả

người đều khó chịu, bạo gan hỏi: "Phải chờ đến khi nào?"

"Chờ đến khi miệng ngươi không thể nói, tay ngươi không thể viết

mới được." Nhàn Quý phi ngồi xổm xuống, lấy một chiếc khăn gấm từ
trong tay áo ra, nhẹ nhàng ấn lên vết máu trên má của Tô Uyển nghi.

Tô Uyển nghi vốn còn đang ngu ngơ, sau khi nghe xong câu nói kia,

kinh ngạc giống như vừa tỉnh lại từ trong mộng.

"Là ngươi, ngươi đã làm gì ta, mặt ta, cổ họng của ta-----"

Nàng đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía Nhàn Quý phi, trong ánh mắt

tràn ngập sự thù hận, vừa nói vừa nâng tay vuốt khuôn mặt của chính mình,
cảm giác đau đớn kịch liệt lại đánh úp lần nữa.

Tô Uyển nghi căm tức nhìn khuôn mặt tinh xảo trước mắt, lại nghĩ đến

bản thân hiện tại chắc chắn đã bị hủy dung, lập tức hận đến nghiến răng
nghiến lợi, giơ tay muốn cào lên khuôn mặt nàng ta.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.